Nửa đường Trình Phóng bị người ta chặn lại.
Lúc này chính là thời gian tan học, người đi lại trên con đường này cũng nhiều.
Trình Phóng bị mấy người chặn lại.
“An Ngữ nhà tao đâu?” Cầm đầu là một người đàn ông trung niên, dáng vẻ có chút vạm vỡ, đôi mắt lạnh lùng trừng lên nhìn Trình Phóng, ông ta mở miệng chất vấn anh.
Là bố của Giang An Ngữ.
Chẳng hiểu ra làm sao.
Trình Phóng không kiên nhẫn nói: “Làm sao tôi biết?”
Hôm nay vốn dĩ đã muộn rồi, anh còn gấp gáp đi đón Minh Hạnh nữa.
“Đừng tưởng rằng tao không biết, hôm đó sau khi con bé đi gặp mày thì tâm trạng đã không tốt, đến hôm nay không thấy đâu cả.”
“Có phải mày giấu An Ngữ nhà tao ở đâu rồi không?”
Ánh mắt bố Giang nhìn anh vô cùng chán ghét, nhưng vẫn nhìn thêm vài lần.
Càng nhìn càng bực bội.
Danh tiếng xấu của tên nhóc này cả trấn ai mà không biết.
Xấu đến cả nhà.
Nhưng hiện giờ nhà An Ngữ không tìm được người, điện thoại cũng không liên lạc được, tìm mấy tiếng đồng hồ vẫn không thấy một chút tung tích.
Nếu không phải lục thấy nhật ký trong phòng cô thì bọn họ vẫn không biết có chuyện gì.
“Không có.” Trình Phóng cũng lười biếng nhiều lời.
“Mày nói không có thì là không có, mày thấy tao tin được à?”
Giọng ông ta gầm lên, thu hút sự chú ý của người bên cạnh nhìn sang chỗ bọn họ, thậm chí còn dừng chân nhao nhao xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-ly/2735979/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.