Chương trước
Chương sau
Người trong trấn đều biết hôm qua Trình Phóng bị bố của Giang An Ngữ lôi kéo mắng cho một trận.

Danh tiếng càng xấu hơn.

Buổi tối trời mưa to, có người nhìn thấy anh lái xe một vòng quanh trấn.

Giống như đang tìm người.

Tối hôm qua mưa to như vậy, nhà nhà đều đóng chặt cửa không dám đi ra. Mà Trình Phóng lại ở bên ngoài, toàn thân ướt đẫm nước.

Sau khi tạnh mưa, anh về nhà.

Lúc tìm người anh mới phát hiện, bản thân muốn gọi điện thoại, nhưng ngay cả cách thức liên lạc với cô cũng không có.

Biết bản thân lo lắng vô nghĩa, nhưng vẫn không nhịn được đi tìm cô.

Rõ ràng là không tìm thấy.

Thậm chí cô còn không ở trong trấn.

Sau khi quay về, anh ngồi trong sân đến rạng sáng.

Giọng Trình Phóng lạc đi, không nhìn nhiều nữa, anh xoay người đi thẳng vào phòng.

Một tiếng “Ầm” vang lên, cửa phòng đóng lại.

Để lại Minh Hạnh đứng tại chỗ, cô bị tiếng đóng cửa làm cho hoảng sợ, tim suýt chút nữa nhảy lên cổ họng.

Sau mấy giây định thần lại, tầm mắt dừng ở bên trong đã chỉ còn cửa phòng đóng chặt.

Bộ dạng này của Trình Phóng thật sự có hơi dọa người, còn đáng sợ hơn cả lần trước anh tức giận muốn đánh người, loại lạnh lùng đó lan tỏa từ trong xương cốt, khiến người ta lạnh thấu đến tận đáy lòng.

Không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh.

Minh Hạnh còn đang ngẩn ngơ thì bà Trình từ trong phòng đi ra.

“Minh Hạnh, sao dậy sớm vậy, hôm nay không phải là thứ bảy sao?”

Bà Trình có vẻ như không hề biết tối hôm qua cô không về.

Bà nhìn một vòng quanh sân hỏi: “Trình Phóng đâu?”

“Năm giờ sáng bà tỉnh một lần, nhìn thấy nó ngồi trong này, cũng không sợ bị gió thổi lạnh.”

Bà Trình nói, còn cười một tiếng, chậm rãi nói: “Tên nhóc này cũng thật là… Bây giờ tâm tư càng ngày càng nặng, bà già này cũng không quản nổi nó rồi.”

“Cứ để nó đi, giữ gìn sức khỏe là được.”

“Dù sao từ nhỏ đã như vậy, chủ kiến bản thân rất lớn.” Bà Trình không nhịn nổi nói mấy câu: “Tuổi vẫn nhỏ, nhưng trong lòng lại rất trưởng thành.”

“Đúng rồi, Minh Hạnh, cháu biết khi nào có kết quả thi đại học không?”

Bà Trình đang chuẩn bị vào bếp làm bữa sáng, đột nhiên nhớ ra gì đó, bà dừng lại hỏi Minh Hạnh.

Minh Hạnh ngây ra, lúc đó vẫn còn đang nghĩ thời gian.

“Cũng không biết Tiểu Phóng thi thố thế nào, chỉ cần nó có thể thi đỗ, bà cũng chịu tốn kém tạo điều kiện cho nó học đại học.”

Nếu muốn ra khỏi trấn nhỏ này, cho dù thế nào cũng phải đi.

Ra ngoài mới có kiến thức, mới có cuộc sống tốt.

Không phải ở lại nơi này nữa.

Nơi đây không nghe nổi điều gì hay, một nơi đầy rẫy những ác ý đối với một đứa nhỏ.

Người già cũng chỉ có một tâm nguyện chất phác nhất này.

Giờ đã là đầu tháng bảy.

Minh Hạnh nhớ ra kết quả thi đại học đã có từ ngày hai mươi tư tháng trước rồi.

Bên ngoài các trường cấp ba chắc đều treo biểu ngữ và cờ cổ vũ, mà trấn nhỏ lại không có trường cấp ba, bà Trình cũng không biết nhiều tin tức bên ngoài, vì vậy không biết gì cả.

Nhưng nếu Trình Phóng đã không nói gì với bà, e rằng là…

Minh Hạnh không giỏi nói dối, cô cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: “Sắp rồi ạ!”

“Vậy thì cháu lưu ý giúp bà nhé!” Bà Trình cười nói: “Tiểu Phóng nhà bà thông minh như vậy, bà tin là nó sẽ đỗ thôi.”

“Đến lúc đó, bà cũng phải mở một bữa tiệc lớn mừng lên lớp, một mình bà già làm cũng phải có khí thế chứ.”

Cái gì cũng nghĩ tốt nhất cho cháu trai.

Mấy năm nay, cháu trai sống cùng người bà này đã chịu quá nhiều khổ sở, trong lòng bà hiểu rõ nhất.

Trình Phóng trong lời của bà Trình không bao giờ giống với lời người khác.

Giống như Trình Phóng cũng đã nói qua, anh chỉ muốn bảo vệ thật tốt bà nội, anh sợ rằng người khác ức hiếp bà.

“Vâng, khi nào có kết quả cháu sẽ nói với bà.” Minh Hạnh chột dạ nói.

...

Trong hai ngày tiếp theo, bầu không khí vô cùng kìm nén.

Minh Hạnh ở lì trong phòng xem sách hoặc chuẩn bị giáo án, vài lần đi ra đụng phải Trình Phóng, anh hoàn toàn coi như không quen biết cô.

Không nói gì, thậm chí coi như không khí.



Quả thật cũng không có gì, trước đó Minh Hạnh chỉ mong sao như vậy.

Nhưng Minh Hạnh lại cảm thấy không đúng, trong lòng rất cuống cuồng.

Sáng thứ hai khi ra khỏi nhà, cô vác một chồng sách lớn, chuẩn bị mang đến trường cho các học sinh trong lớp.

Trước đó đã đồng ý làm tủ sách cho chúng, cô lấy mình làm gương, mang chút sách qua đó, làm phong phú hơn tủ sách.

Tay xách túi lại ôm sáu bảy quyển sách, còn cầm theo ô, lỉnh kỉnh mọi thứ đó. Cô vừa đưa tay đóng cửa, không cầm chắc nên sách đã rơi xuống đất.

Cô xách túi lên vai, vội vàng đi nhặt sách.

Càng hoảng càng rối, hai tay cầm không nổi đồ.

Lúc này Trình Phóng từ bên ngoài quay về, lập tức đi qua người cô, không thèm liếc mắt.

“Tiểu Phóng, Minh Hạnh cầm nhiều đồ như vậy, cháu lái xe đưa con bé đi đi.” Bà Trình đúng lúc đi ra, nhìn thấy Minh Hạnh cầm đồ vất vả, liền nói với Trình Phóng một câu.

Trình Phóng vừa đi đến cửa, tay đặt lên khóa cửa vẫn chưa mở ra.

Anh dừng bước, cũng không quay đầu.

“Liên quan rắm gì đến cháu.” Anh lạnh lùng để lại một câu rồi trực tiếp mở cửa đi vào phòng.

Cổ họng Minh Hạnh có chút chua chát, nhất thời lời nói cứng ngắt. Cô buông mắt, phút chốc cảm xúc liền mất mát.

Có thể đã quen mỗi khi không thuận tiện đều có anh là người đầu tiên xông tới. Đột nhiên lạnh lùng như vậy, thật sự sẽ… có hơi khó chịu.

“Thằng nhóc này… trước đó không phải rất vui vẻ đưa người ta đi sao?”

Bà đang muốn nói anh.

“Không sao đâu bà ơi, cháu tự đi được.” Minh Hạnh cười nhìn bà Trình, bản thân cắn răng chịu đứng, ôm cho chắc rồi sải bước ra ngoài.

Mặc dù con đường này đã được sửa bằng phẳng dễ đi hơn trước rồi, nhưng hôm nay cô lại đi khó khăn một cách bất ngờ.

Mất nửa tiếng đồng hồ mới tới được trường học.

Khi cô vào đến cửa lớp liền nhìn thấy Phùng Dụ đang quản lớp.

“Không được thì thầm nói chuyện và cãi nhau ồn ào, tất cả im lặng.”

Trước đó Phùng Dụ là bá vương trong lớp, bây giờ lại thành bộ dạng quản kỷ luật lớp.

“Phùng Dụ, não mày bị con lừa đá à?” Trong lớp có người hét lên, nói: “Sao bây giờ nghe lời cô giáo thế?”

“Đúng đó.” Phùng Dụ khinh thường nói: “Tao chỉ nghe lời cô giáo Minh thôi.”

“Bây giờ anh Phóng của tao đều dẫn tao đi gây chuyện. Anh ấy nói, ức hiếp ai chứ không được ức hiếp cô giáo Minh!”

Phùng Dụ nói đầy kiêu ngạo, rất vênh váo.

“Ở trước mặt cô giáo Minh đều phải ngoan ngoãn nghe lời.”

Minh Hạnh đã nghe thấy lời của Phùng Dụ nói.

Cô dừng lại một chút, rồi nhấc chân bước vào lớp.

Phùng Dụ vừa nhìn thấy Minh Hạnh thì vội vàng ngồi ngoan, đến cả sách trên bàn cũng đã mở sẵn chuẩn bị xong.

Minh Hạnh đặt mấy quyển sách xuống, ngẩng đầu liếc nhìn Phùng Dụ mấy lần.

Thoáng chốc tinh thần hoảng hốt.

Chẳng trách thái độ của Phùng Dụ thay đổi nhanh như vậy, trước đó còn chống đối cô, chưa đến hai hôm đột nhiên lại nghe lời.

Không chỉ bản thân nghe lời lại còn giúp cô quản lớp.

Trước đó Minh Hạnh cũng đã từng nghi ngờ, cũng không hề nghĩ nhiều.

Nhưng điều cô thật sự không ngờ đến là… Cậu ta thay đổi lớn như vậy là vì Trình Phóng.  

Sau khi tan học, Phùng Dụ vội vàng đi đằng sau Minh Hạnh, vừa đi vừa hỏi: “Cô giáo Minh, hôm nay sao không thấy anh Phóng tới đón cô?”

Minh Hạnh: “Không có.”

Ngừng một chút, cô lại hỏi: “Sao thế?”

“Anh Phóng nói muốn bảo kê lớp chúng ta, bây giờ bọn lớp hai gửi thư khiêu chiến thi đấu bóng rổ cho chúng ta, em phải đi tìm anh Phóng nghĩ cách.”

Phùng Dụ lo chết mất!

Một thằng lớp bên cạnh chơi bóng rổ cực kỳ lợi hại, ném bóng ba điểm rất tốt, quả thật là không có đối thủ ở Đường Lý.

Thư thách đấu này của chúng nó phải nhận, dựa vào trình độ thì chắc chắn phải thua, nhưng nếu không nhận…

Còn mất mặt hơn so với thua.

Vì vậy Phùng Dụ cũng không biết nên làm thế nào, chỉ có thể tìm Trình Phóng.

“Cậu ta nói muốn bảo kê lớp chúng ta?” Minh Hạnh nắm bắt được một câu trong lời cậu ta: “Nói từ bao giờ?”

“Chính là cái lần hẹn nhau ẩu đả ở dưới cái cây đó…” Phùng Dụ nói được một nửa, đột nhiên ý thức được nói chuyện đánh nhau trước mặt Minh Hạnh là không tốt, cậu ta lập tức ngậm miệng.

Trận ẩu đả dưới gốc cây… đã xảy ra rất lâu rồi.

“Được rồi được rồi, tan học em tự đi tìm anh ấy. Tạm biệt cô giáo.” Phùng Dụ cười thật thà, vẫy vẫy tay rồi xoay người rời đi.



Phùng Dụ đột nhiên nhớ ra chuyện thứ sáu tuần trước mình đã truyền tin cho Trình Phóng xem ảnh, cậu ta có hơi chột dạ.

Minh Hạnh không hề chú ý đến Phùng Dụ.

Lúc cô đi vào văn phòng, thậm chí có chút thất thần.

Không biết tại sao lại cảm thấy rất kì lạ, Trình Phóng cậu ta… có vẻ đã làm rất nhiều chuyện ở nơi cô không hề biết.



Buổi tối lại mưa.

Mấy ngày nay hầu như thời tiết đều thay đổi thất thường, cho dù ban ngày ánh nắng tươi đẹp, đến buổi tối thường sẽ chút mưa, gió lớn thổi vang.

Minh Hạnh ngồi trước bàn sách, nghe tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài cửa sổ, cô cúi đầu lật sách, đang vô cùng tập trung.

Đột nhiên đèn trong phòng lóe lên, giây tiếp theo liền vụt tắt.

Minh Hạnh bị dọa giật nảy mình, toàn thân không khỏi cứng ngắc, động tác tay viết chữ dừng lại, một tay túm bút, càng túm càng chặt.

Bên tai cảm thấy có âm thanh va chạm sột soạt, hình như ở ngay cạnh cô.

Một thứ vừa đen sì vừa kì lạ, sợ nhất chính là…

Minh Hạnh ngồi cứng ngắc trên ghế một lúc lâu, cô cảm thấy tim đập ngày càng nhanh, ngay cả da đầu cũng căng thẳng kéo căng lên.

Lần trước xảy ra chuyện như vậy đã khiến bản thân bị dọa sợ rồi.

Trong đầu lướt qua rất nhiều hình ảnh hỗn độn.

Minh Hạnh hít một hơi thật sâu, đột nhiên cô đứng dậy, lấy hết can đảm chạy ra.

Bên ngoài cũng tối đến đáng sợ, hầu như không có phòng nào sáng đèn.

Cô cũng không biết đây là mất điện hay thế nào.

Minh Hạnh cầm điện thoại gửi tin nhắn vào nhóm chat.

Lộ Tuyển nói có thể là đứt cầu dao rồi, anh bảo cô đi tìm công tắc nguồn điện rồi thử mở lên xem.

Trời tối như này, cô đi đâu tìm công tắc nguồn điện đây.

Minh Hạnh nhờ vào chút ánh sáng yếu ớt ở điện thoại, thận trọng tìm kiếm một lượt trong sân, nhưng không tìm thấy.

Muộn thế này rồi, phòng nào cũng rất yên tĩnh, e rằng đều đã ngủ. Cô cũng không muốn làm phiền đến người khác.

Tìm năm sáu phút mà vẫn không thấy gì.

Lúc này ở phía sau truyền đến tiếng bước chân.

Minh Hạnh quay đầu nhìn, trong chút ánh sáng yếu ớt của đêm tối, Trình Phóng đi về phía phòng mình, hơi thở u ám.

Muộn như vậy rồi anh mới về sao?

Minh Hạnh đứng ở cửa nhìn anh đi qua, không hiểu sao cô luôn cảm thấy sự xuất hiện của anh ta khiến bầu không khí vốn đã ảm đạm nay càng trở nên đáng sợ hơn.

Cửa phòng hai người cách nhau năm bước chân, Minh Hạnh nhìn vào cảnh tượng tối đen, lại hướng ánh mắt đến Trình Phóng đã đi vào đến cửa.

Cuối cùng cô lấy hết can đảm nói: “Cậu có biết công tắc nguồn điện ở đâu không?”

Trình Phòng chìa tay mở cửa, giống như không hề nghe thấy cô nói.

Minh Hạnh ngây ngốc đứng tại chỗ, nhất thời cảm thấy vô cùng khó khăn.

Cô mím chặt khóe môi, nuốt nước bọt, cổ họng giống như mắc nghẹn thứ gì đó thật chua chát.

Cô nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh, thấy anh đi vào, lạnh lùng đóng sầm cửa phóng, giống như cô hoàn toàn không tồn tại.

Minh Hạnh cắn khóe môi đến trắng bệch.

Cô cũng không biết tại sao mình khó chịu, chính là cảnh tượng như này thật khiến người ta cảm thấy… không hề vui vẻ.

Bên ngoài vẫn còn chút ánh sáng, Minh Hạnh thật sự sợ hãi bên trong không chỉ tối mà còn có chuột.

Vì thế cô đứng trước cửa phòng thổi gió lạnh một hồi.

Cô nói nhỏ vào điện thoại.

“Tớ không tìm thấy công tắc nguồn điện thì phải làm sao đây…”

“Tớ không dám đi vào, tối quá tớ sợ lắm.”

Giọng nói rất đáng thương.

Ngay chính lúc này, cửa phòng đối diện đột nhiên mở ra.

Sắc mặt Trình Phóng lạnh băng, anh sải bước đi đến gần cô, khoảng cách chỉ cách nhau có nửa bước chân.

Thân hình cao lớn đè xuống một bóng mờ.

“Minh Hạnh, cô giỏi lắm.” Trình Phóng nặng nề lên tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói một câu.

 

------oOo------

 

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.