Trình Phóng trực tiếp đi vào phòng cô, trong bóng tối bước cực dài và nhanh.
Anh giẫm lên ghế, chìa tay lên vặn đèn hai lần.
Sau đó lập tức nhảy xuống, bật đèn lên.
Ngay lập tức căn phòng sáng trở lại.
Tầm nhìn trở nên sáng rực, đột nhiên Minh Hạnh không quen nên chớp mắt hai lần, dùng tay che mắt lại.
Trong mắt cô sáng long lanh, rõ ràng không có nước mắt, nhưng chính là đôi mắt mềm mại khiến trong lòng người ta chỉ muốn mắng chửi.
Trình Phóng cảm thấy bản thân mới bị coi thường.
Rõ ràng không muốn đếm xỉa cô, vừa nghe thấy giọng cô cầu xin giúp đỡ, thoáng chốc tim đập nhanh không kiềm chế nổi lại đi ra.
Người đứng ở đây rồi, trong lòng lại mắng chửi chính mình.
Minh Hạnh không dám nhìn, cô sững sờ, mở miệng nói: “Cảm ơn!”
Trình Phóng không nói gì.
Anh buông đôi lông mày, vỗ nhẹ bùn đất trên tay rồi nhấc chân bước ra khỏi phòng.
Vừa đi được một bước, chân anh bỗng nhiên khựng lại.
Người suýt nữa thì không đứng vững.
Đầu rất đau.
Trình Phóng hít một hơi thật mạnh, dùng sức day day huyệt thái dương, không dừng lại lâu liền tiếp tục đi về phía trước.
Mắt anh nhìn thấy có gì đó không ổn, khi đến cửa hai chân đột nhiên nặng nề như chì, không làm sao bước tiếp được.
Tay bám vào khung cửa, người còn chưa ngã xuống, các khớp ngón tay đã túm chặt không còn sắc máu nào.
“Cậu sao vậy?” Minh Hạnh thấy bộ dạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-ly/2735968/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.