Sáng nay những gì mẹ Minh Hạnh nói với Minh Hạnh, quả thật Trình Phóng đã nghe thấy hết.
Trong lòng chắc chắn sẽ không thoải mái.
Nhưng sau đó anh lại nghĩ cho Minh Hạnh.
Hôm nay nếu anh tiếp tục ở trong nhà, nói không chừng khiến cô khó xử.
Nếu đã như vậy thì anh nên tránh mặt, ra ngoài trước.
“Được rồi, em ra ngoài trước đi.” Trình Phóng cầm điện thoại tìm cách làm, anh nói: “Lần này làm chắc chắn ngon, cứ ngồi đợi nhé!”
Đối với Trình Phóng mà nói, thiên hạ này không có chuyện gì khó, nấu cơm cũng vậy.
Nếu lần đầu tiên nấu không ngon, vậy thì anh sẽ học.
Nấu thêm mấy lần, nấu đến thành thục là được.
Minh Hạnh bước chậm chạp ra khỏi nhà bếp.
Trong lòng cô thấp thỏm, vẫn không yên tâm.
Chốc chốc lại thò đầu vào nhìn.
Khoảng nửa tiếng đồng hồ trôi qua.
Bên trong truyền ra mùi thơm thoang thoảng của đồ ăn, phút chốc khơi dậy thị giác của con người.
Ngửi thì có vẻ không tồi.
Sau đó chưa được bao lâu, Trình Phóng mang đồ ăn ra, bày cả bát đũa.
Một bát cánh gà coca, một bát thịt kho tàu, còn có một bát rau sống quết dầu.
Bề ngoài ở mức trung bình, nhưng mùi thơm rất đậm đà.
“Anh đã thử qua rồi, vị vừa phải.” Trình Phóng ngồi xuống trước bàn ăn, anh xới cơm cho Minh Hạnh, tỏ ý cô có thể bắt đầu ăn được rồi.
Một bữa cơm rất yên tĩnh.
Trong suốt bữa ăn Trình Phóng chỉ yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-ly/2735933/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.