Ở nhà họ Tần, Viên Viên tay xách túi đồ ăn đi vào. Tần Uý cùng Lý Đô Bách ngồi ở phòng khách, không hẹn cùng hướng ra cửa nhìn Viên Viên.
Cô đền trước mặt hai người.
"Đã làm chưa?"
"Dạ đã chỉ em ấy nấu cháo hải sản cho Lưu Khang ăn. Không hề nghi ngờ."
Tần Uý sảng khoái ngồi tựa ra ghế, trên bàn la liệt camera. Tại sao bây giờ ông ta mới tháo nó xuống?
"Ta và nó quá hiểu nhau, không cần phải diễn. Lúc trước ta chỉ nhường nó vài bước, bây giờ cũng chơi bài ngửa.
Không cần để mấy thứ này trong nhà nữa."
Ông ta là xem thường Tần Vũ nên mới để lại camera thách thức hắn, sau lần hắn vào phòng Lý Đô Bách lấy trộm thuốc, lão ta cố ý để thuốc giả trong phòng hòng chơi khâm Tần Vũ.
"Nó là con trai ta, sao ta không hiểu nó đang nghĩ gì trong đầu."
Lão cử người đến phòng thí nghiệm Tân Tế nghe ngóng xem Lưu Khang sau khi ăn cháo hải sản có bị dị ứng hay không.
Ở phòng tân tế. Lưu Khang được cứu khỏi cơn nguy kịch. Tất cả căng thẳng ngồi lại với nhau.
"Tại sao viên viên lại làm điều đó?" Dung Tuyết khó hiểu lên tiếng.
"Không đâu, chắc chị ấy không biết chuyện. Cũng có ý tốt thôi."
Đường Ly lên tiếng bênh vực. Cậu sống với cô ấy một khoảng thời gian, cảm thấy cô ấy tính khí rất tốt. Không giống loại người sẽ hại người khác.
Ngụy Khiêm cũng gật đầu đồng ý, trước nay hắn thấy Viên Viên rất ôn nhu hòà nhã, không giống người xấu.
"Vậy chắc cũng là sơ xuất thôi. Thật may cậu ấy không sao."
Ngô Mẫn rất tự trách bản thân vì đã khiến Lưu Khang gặp nguy hiểm, cố ý ở lại chăm sóc cho Lưu Khang.
Chỉ riêng Tần Vũ có tính toán trong lòng, Tần Uý quỷ kế đa đoan. Viên Viên ở chung với lão ta, lại có hành động đáng nghi như vậy thì e là đã bị lão ta thu phục rồi. Nếu bảo là sơ xuất thì rất không đơn giản lại có sự trùng hợp lớn đến thế.
Bảo hắn đa nghi cũng được nhưng trong tình huống này đa nghi vẫn sẽ tốt hơn.
Trong phòng ngủ, Tần Vũ đang ngồi trên giường đọc sách. Đường Ly nằm ngủ thì trực giấc, hắn vội bỏ sách xuống.
"Em sao vậy?"
"Em hơi khó thở." Bầu dần lớn nên khiến Đường Ly hơi mệt và khó thở khi nằm.
Hắn đỡ vợ ngồi dậy, tay xếp xếp gối tựa vào thành giường, hắn ngồi tựa ra sau. Hai tay dang rộng.
"Lại đây."
Đường Ly hạnh phúc ngồi tựa vào người chồng, đầu nhỏ dụi vào lòng.
"Dễ chịu hơn không?"
"Dạ." Đường Ly gật đầu. Nhớ lại chuyện gì đó. "Phải rồi, lúc sáng em có gặp Dục Văn Hiên."
Tần Vũ nghiên đầu nhìn cậu. "Hửm?"
"Anh ấy nói rằng có gặp Tạ Hòa Địch. Nghe cậu ta đang nói chuyện điện thoại với ai đó. Có nhắc về em."
"Tạ Hòa Địch."
Lâu nay quá nhiều việc, hắn cũng quên mất sự tồn tại của cậu ta. Không ngờ cậu ta giống như một con đĩa vậy, bám riết lấy vợ anh không buông.
"Có thể là ba anh biết chuyện của em từ cậu ta."
"Là cậu ta? Sao cậu ta biết? Tất cả chúng ta đều cố ý giấu chuyện này."
Tần Vũ thở dài, cưng chiều đánh nhẹ lên chiếc đầu nhỏ.
"Cậu ta là người rất khôn lanh, từng tiếp xúc với ba anh nên rất nhạy cảm với việc tộc của em."
"Ra là vậy."
"Thế nhưng em đi đâu lại gặp Dục Văn Hiên. Hay là em với cậu ta."
"Bậy. Em đi dạo nên vô tình gặp." Đường Ly che miệng Tần Vũ để ngăn hắn nói lời không nên.
Gở bàn tay nhỏ đặt trên môi mình xuống, hôn lên. "Anh trêu thôi. Đoán chừng, Tạ Hòa Địch đã bắt tay cùng với ba anh. Cậu ta rất khôn lanh và thủ đoạn. Đánh giá khách quan thì năng lược cậu ta rất giỏi." Nếu không trừ mầm hoạ này thì sau này e rằng sẽ rất khó khăn.
Đường Ly ngẩn đầu nhìn Tần Vũ, ánh mắt không dấu được sự ngưỡng mộ. "Nhưng em thấy, chồng của em vẫn là người tài giỏi nhất mà em từng gặp. Vừa đẹp trai, tinh ý, thông minh... Hoàn hảo." Cậu rất thích ngắm nhìn sự nghiêm túc khi làm việc của hắn, rất cuốn hút.
Nhéo má cưng chiều, Tần Vũ được sùng bái sinh ra lòng hư vinh hưởng thụ cực kỳ.
"Người hoàn hảo này thuộc quyền sở hữu của em rồi."
"Phải phải, là em được hời." Hạnh phúc ôm lấy chồng thủ thỉ. "Hi vọng con của mình sẽ giống anh."
"Giống ai cũng được, chỉ hi vọng một nhà chúng ta mãi mãi bình an."
"Chồng em nói gì cũng đúng cả."
"Khuya rồi. Em mau ngủ đi."
"Dạ."
Đường Ly ngồi tựa vào lòng Tần Vũ từ từ thiếp đi. Tần Vũ ôm người trong lòng vỗ về, lòng hắn có tính toán. Ván cờ này nhất định hắn phải thắng, không chỉ vì vợ con mà còn vì bạn bè người thân của hắn đang dần dần bị ba hắn làm hại.
Tất cả đều trở thành vật thí nghiệm của lão ta. Thảm kịch của Tộc Cá Ngựa đang dần lặp lại.
Bên Tần Uý đang dần lộ diện những kẻ đứng sau tiếp tay cho lão làm chuyện ác.
"Tạ Hòa Địch." Cái tên này hết lần này đến lần khác đứng sau thao túng làm hại Đường Ly. "Nhất định tôi sẽ để cho cậu bò xuống địa ngục."
Vậy đề một mình hắn đấu với bọn người kia. Lấy điện thoại gọi cho người của mình, một tay nhẹ nhàng che một bên lỗ tai của vợ lại, nhỏ giọng nói chuyện.
"Có tung tích của Phương Từ chưa?"
Đầu dây bên kia đáp. "Dạ chưa có thưa Tần tổng."
"Cố gắng đẩy nhanh tiến độ đi. Còn nữa, đem mạng của Tạ Hòà Địch về đây cho tôi."
Nhất định lần này Tần Vũ hắn phải trừ tận gốc con đĩa dai dẳng này.
Bên cạnh cửa sổ, Tần Vũ đang nhắn tin trao đổi với ai đó.
"Đã bắt được người thưa ngài."
"Được. Tôi sẽ đến."
Cất điện thoại vào túi, hắn đến bàn ăn sáng ngồi xuống.
"A Ly, anh có việc phải đi vài ngày. Em ở nhà một mình được không?"
"Chồng có việc cứ đi. Em ở nhà còn có Dung Tuyết và mọi người. Anh yên tâm."
"Ngoan."
Hắn phải đi gặp Tạ Hòà Địch.
…
Thời Khôi thấy số điện thoại lạ gọi đến, vốn định tắt máy nhưng linh tính mách bảo phải nghe. Vừa mở cuộc gọi, đầu dây bên kia gấp gáp nhỏ giọng.
"Mau đọc tin nhắn." Nói xong liền tắt đi.
Nội dung tin nhắn ngắn gọn. ("Cứu anh, bệnh viện ADAM, số phòng 827...")
"Anh.." Thời Khôi vui mừng đến điên lên, hai mắt ngập nước vì mừng đến sắp khóc.
Thời Khôi lập tức gọi Tần Vũ nhờ tiếp viện.
"Dương đông kích tây."
Thời Khôi nhờ người của Tần Vũ đánh lạc hướng để người của mình dễ dàng cứu người đi. Tần Vũ hiện tại không có thời gian nên đã cử người đại diện tiếp viện, rất nhanh đã điều người đến cứu Phương Từ.
Dục Văn Hoài bị đánh úp nhưng vẫn rất điểm tĩnh.
"Cậu chủ Tần Vũ của mấy người không ra mặt. Đám chó theo đuôi bọn mày xứng để đấu với tôi?"
Vốn được huấn luyện rất chuyên nghiệp, vệ sĩ rất điểm tĩnh trước lời phỉ báng của Dục Văn Hoài. Cả hai lao vào đánh nhau, thừa lúc hồn loạn, Thời Khôi cùng người của mình đến phòng của Phương Từ cứu người.
Vị y tá kia cũng tiếp tay mở đường, cô thấy Phương Từ bị hành hạ cũng tội nghiệp nên rất muốn cậu thoát khỏi đây.
Dục Văn Hoài nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy không đúng, người muốn cứu Phương Từ không chỉ có Tần Vũ nhưng nếu
Tần Vũ biết thì chắc rắng.
"Không đúng."
Hắn nhanh chóng chạy về phòng của Phương Từ.
"Khốn kiếp, trúng kế rồi."
Không nghĩ có ngày hắn lại bị trúng kế đơn giản như vậy. Phương Từ chắc chắn phải là của hắn, đừng hòng rời khỏi đây. Có chết cũng phải làm ma của hắn.
Đến phòng phát hiện người thực sự đã được cứu đi.
"Thời Khôi, tao sẽ giết mày."
Dục Văn Hoài cử người đuổi theo, tính đến đường này. Thời Khôi chuẩn bị bốn chiếc xe giống nhau tách ra làm hẳn rồi loạn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]