Chương trước
Chương sau
Dục Văn Hoài điên cuồng nhấn mạnh chân ga đuổi theo, liều chết muốn đòi người. Đuổi đến gần đuôi xe, hắn đâm thẳng vào đuôi xe của Thời Khôi, lệch tay lái đâm thẳng vào bìa rừng.

Theo quán tính, Thời Khôi dùng thân che chắn Phương Từ lại.

"Anh không sao chứ?" Anh lo lắng hỏi.

"Không sao."

Nhận được câu trả lời, Thời Khôi yên tâm.

"Anh ở đây đợi em một chút."

Vỗ vỗ nhẹ tay Phương Từ, không đợi người kia ngăn cản, Thời Khôi nhanh chóng rời khỏi xe. Lần này anh phải giải quyết xong một lần.

"Dục Văn Hoài. Anh ra đây."

Nhặt một cây gỗ trên đất gõ vào xe. Dục Văn Hoài thản nhiên bước ra đối mặt.

"Xin chào, Thời thiếu gia."

Tầm mắt dời vào trong xe. "Trả người cho tôi."

"Chẳng có người nào của anh cả." Thời Khôi đáp.

"Tôi bảo trả người cho tôi."

Hắn ta tức giận lao vào đánh người. Thời Khôi thân thủ nhanh nhẹn ứng chiến. Cả hai đánh nhau thừa sống thiếu chết.

"Tôi nói lại cho anh nghe lần nữa, không có ai là người của anh cả."

...

Tần Vũ đến bến cảng, người của hắn đã đợi sẵn ở đó.

"Người đâu?"

"Dạ ở ngoài cảng."

Đi ra ngoài, Tạ Hòa Địch đang bị treo lơ lửng ở giữ biển.

Tần Vũ hiên ngang bước đến, hai tay giữ trong túi quần, người đàn ông oai vệ mặc áo vest đứng nhìn chàng thiếu niên bị treo lơ lửng giữa không trung, mặt mũi cũng đã bị đánh đến không còn dạng gì nữa.

Cậu ta mệt mỏi lê đôi mắt nhìn Tần Vũ.

"Trông đáng thương thật. Nhưng mồm mép không chịu yên."

Hắn trừng đôi mắt lên đối mắt với Tạ Hòà Địch, cậu ta cười nhạt. Đến lúc này cậu ta mới nhận ra bản thân đã sai rồi. Sai khi yêu hắn, làm mọi thứ để có được hắn. Nhưng kết quả, tình yêu không có, mạng cũng sắp mất rồi.

"Tan Vu, toi han anh."

"Tùy cậu thôi. Cậu hận hay ghét tôi cũng không quan tâm. Nhưng cậu đã động đến vợ tôi, giới hạn của tôi thì tôi không thể không quan tâm đến cậu."

Trước kia Tạ Hòà Địch rất muốn được hắn chú ý, giờ đã toại nguyện. Giờ cậu ta đã được đích thân Tần Vũ đến chiếu cố.

"Tại sao tôi lại ngu ngốc cổ chấp theo đuổi một người tàn nhẫn như anh chứ?"



"Tình yêu không sai. Sai là cậu quá thủ đoạn."

Tạ Hòà Địch nhiều lần tiếp cận Đường Ly, bày đủ trò hãm hại. Lần trước bị bắt cóc, cũng may Đường Ly không sao, bây giờ lại đi làm gián điệp báo chuyện của Đường Ly cho Tần Uý, một con quỷ đội lốt người.

"Cho dù cả thế giới này chỉ còn mình tôi với cậu thì vĩnh viễn tôi cũng không để cậu vào mắt."

"Anh là đồ không tim không phổi. Tôi hận anh, tôi nguyền rủa cả đời này anh sẽ phải sống trong đau khổ giống như tôi. Tôi hận anh."

"Vậy phải cảm ơn rồi. Thù của cậu, kiếp sau tôi nghênh đón."

Hắn quay lưng đi, ra hiệu cho cấp dưới tiếp tục cực hình. Đã động đến người của hắn thì có muốn sống cũng không được mà chết cũng không xong. Tìm một chỗ thích hợp ngồi xuống, cấp dưới đem cho hắn ly rượu.

"Địa ngục trần gian bắt đầu."

Cấp dưới huýt sáo một tiếng, cả đàn diều hâu bay đến đông đảo liên tục rỉa mổ, được lúc lâu sau cả người cậu ta đều là máu. Tần Vũ ngồi chễm chệ trên ghế, nhấm nháp một ly rượu xem Tạ Hòa Địch bị hành hạ.

"Mui mau tanh qua, mau rua di."

Nhận lệnh, cấp dưới thả dây hạ Tạ Hòà Địch ngâm thân dưới biển, vừa vặn chỉ để đầu cậu ta trồi lên hít thở.

Nước biển mặn làm cả thân cậu ta đau đớn, Tạ Hòa Địch hét lớn lên.

"Giết tôi đi."

"Không dễ như vậy, tôi đang giúp cậu gột rửa thứ dơ bẩn trong tâm hồn của cậu." Dùng nước biển rửa sạch.

Xem xong trò vui, hắn đứng dậy phủi phủi áo.

"Cậu ta là khách VIP, chăm sóc cho cẩn thận."

"Da."

Tổ chức của hắn hết thảy không đếm xu các loại dùng hình, thực sự như lời hắn nói. Tạ Hòa Địch muốn chết không được muốn sống không xong.

Thăm người xong, Tần Vũ nhanh chóng di chuyển đến nơi của Phương Từ. Lúc này Phương Từ đang ở trong xe, hai chân của cậu đã gãy, không thể di chuyển nên đành phải gọi Tần Vũ cầu cứu, giờ cậu có xuống cũng chỉ làm vướng tay vướng chần của Thời Khôi.

Thời Khôi cùng Dục Văn Hoài đánh nhau bất phân thắng bại. Trong lúc lơ đãng nhìn về phía Phương Từ, Thời Khôi muốn xem xem người còn ổn hay không thì đã bị Dục Văn Hoài thừa cơ đánh lén.

Phương Từ hoảng sợ mở cửa, vì quá gấp gáp đã ngã ra khỏi xe.

"Anh."

Thời Khôi đánh Dục Văn Hoài ngã nhào ra sau. Nghe tiếng ngã, cả hai người đồng loạt chạy đến đỡ cậu. Thời Khôi trừng mắt hất tay Dục Văn Hoài ra khỏi người Phương Từ.

"Đừng chạm vào anh ấy." Anh nhìn Phương Từ trong lòng, giọng thay đổi. "Anh có sao không?"

"Anh không sao. Thời Khôi, em ổn chứ?"

"Em ổn."

Nhìn hai người quan tâm lẫn nhau, Dục Văn Hoài cười lớn.

"Thật cảm động."



Thời khắc này hắn biết hắn thua rồi. Không nói không rằng liền rời đi, để lại không gian cho hai người.

Lúc sau Tần Vũ đến kịp thời đón người.

Ở bên Ngụy Khiêm, hắn đang họp thì điện thoại liên tục rung chuông, cảm thấy điều không lành liền bắt máy.

Truyền đến từ đầu dây bên kia là tiếng khóc của Ngô Mẫn.

"Anh Ngụy, Tiểu Khang nôn ra máu rồi. Anh mau đến bệnh viện đi."

Ngô Mẫn sợ đến khóc không ngừng. Ngụy Khiêm lập tức trở về. Lúc này Lưu Khang đã hôn mê.

"Tiểu Khang, em nhất định sẽ không sao, không sao đâu." Ngụy Khiêm khóc đến run rẩy hai tay lau máu trên môi cho cậu.

Dung Tuyết nhận ra không thể để Ngụy Khiêm chữa trị cho Lưu Khang được nữa nên đã gọi cấp cứu đưa người đi.

Hắn hiện tại như cái xác không hồn ngồi bên ngoài phòng cấp cứu.

Nhận được tin Lưu Khang bị dị ứng với hải sản, Tần Uý thở dài.

"Vậy là thuốc nghiên cứu đã sai rồi."

Lão ta gọi cho Lý Đô Bách nghiên cứu theo phương án khác. Sau đó cùng người của mình đến bệnh viện thăm

Lưu Khang, tỏ vẻ không biết gì.

"Hôm bửa thằng nhỏ vẫn vui vẻ đến nhà ăn cơm với ta, thật sự tội nghiệp."

Cả gian phòng tĩnh lặng, Đường Ly nắm lấy tay lão.

"Ớ đây không tốt, ba về nhà với con nha."

"Được, đứa trẻ ngoan."

Tần Uý bí mật cho người lấy máu của Lưu Khang mang về phòng thí nghiệm của mình kiểm tra xem xem kết quả đã sai ở đâu.

Về đến nhà, Đường Ly để phòng mở lời.

"Ba, hồm trước ba nói là cho con đến phòng thí nghiệm."

"Con muon den?"

"Dạ."

"Được, ba luôn sẵn sàng dẫn con đi."

Nụ cười rạng rỡ nở trên khuôn mặt, Đường Ly thầm tính toán trong lòng. Lần này đề cậu đích thân vào hang cọp lấy thuốc giải cho Lưu Khang.

Ở bệnh viện, Lưu Khang yếu ớt tỉnh lại. Vừa mở mắt liền thấy Ngụy Khiêm khóc đến sưng hai mắt, bàn tay không còn sức để nâng lên.

"Em không sao."

"Đúng, em không sao." Ngụy Khiêm rơi nước mắt nắm lấy bàn tay cậu đặt lên môi mình trấn an.

Không phải trấn an Lưu Khang mà là trấn an bản thân hắn. Hiện tại hắn rất sợ, sợ chỉ chớp mắt một cái hắn sẽ mất cậu mãi mãi, lòng hắn như biển liên tục vỗ sóng, sóng thần cuồn cuộn dâng trào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.