Dục Văn Hoài điên cuồng nhấn mạnh chân ga đuổi theo, liều chết muốn đòi người. Đuổi đến gần đuôi xe, hắn đâm thẳng vào đuôi xe của Thời Khôi, lệch tay lái đâm thẳng vào bìa rừng.
Theo quán tính, Thời Khôi dùng thân che chắn Phương Từ lại.
"Anh không sao chứ?" Anh lo lắng hỏi.
"Không sao."
Nhận được câu trả lời, Thời Khôi yên tâm.
"Anh ở đây đợi em một chút."
Vỗ vỗ nhẹ tay Phương Từ, không đợi người kia ngăn cản, Thời Khôi nhanh chóng rời khỏi xe. Lần này anh phải giải quyết xong một lần.
"Dục Văn Hoài. Anh ra đây."
Nhặt một cây gỗ trên đất gõ vào xe. Dục Văn Hoài thản nhiên bước ra đối mặt.
"Xin chào, Thời thiếu gia."
Tầm mắt dời vào trong xe. "Trả người cho tôi."
"Chẳng có người nào của anh cả." Thời Khôi đáp.
"Tôi bảo trả người cho tôi."
Hắn ta tức giận lao vào đánh người. Thời Khôi thân thủ nhanh nhẹn ứng chiến. Cả hai đánh nhau thừa sống thiếu chết.
"Tôi nói lại cho anh nghe lần nữa, không có ai là người của anh cả."
...
Tần Vũ đến bến cảng, người của hắn đã đợi sẵn ở đó.
"Người đâu?"
"Dạ ở ngoài cảng."
Đi ra ngoài, Tạ Hòa Địch đang bị treo lơ lửng ở giữ biển.
Tần Vũ hiên ngang bước đến, hai tay giữ trong túi quần, người đàn ông oai vệ mặc áo vest đứng nhìn chàng thiếu niên bị treo lơ lửng giữa không trung, mặt mũi cũng đã bị đánh đến không còn dạng gì nữa.
Cậu ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-ly-dam-my-/3646250/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.