Edit: Hạt mưa nhỏ
Đi tới bên cửa sổ, nhìn ánh mặt trời rực rỡ cuối chiều của thành phố Lapland, Lãnh Tử Mặc mở miệng lần nữa.
“Thiện lương, dũng cảm, hiểu chuyện, cố chấp…đôi khi có chút ngốcnghếch, thà chấp nhận chính bản thân mình chịu ủy khuất cũng không muốnlàm người khác thêm phiền toái…”
Lạc Tiểu Thiến lúc đầu nghe có chút không hiểu ra làm sao, liền kháng nghị.
“Anh là đang nói em sao?”
“Ngu ngốc!” Lãnh Tử Mặc mắng nhỏ “Em không phải hỏi tôi thích em ở điểm gì sao?”
Ngày đó anh nói “Toàn bộ đều thích” cô không tin, vậy nên anh đem từng cái một nói ra.
Người đàn ông này không mắng cô ngu ngốc liền khó chịu sao?
“Em không ngu ngốc!” Lạc Tiểu Thiến ở đầu dây bên kia nhỏ giọng phản bác
“Ngốc!”
“Không ngu ngốc!”
“Ngốc!”
Lạc Tiểu Thiến không làm sao chịu được nữa bắt đầu nổi đóa, Lãnh Tử Mặchài lòng với phản ứng của cô liền cười rộ lên “Tôi thích em như vậy,không nên khóc tôi sẽ đau lòng có biết không?”
Bên này điện thoại, Lạc Tiểu Thiến trầm mặc.
Thì ra là anh cố ý trêu đùa cô!
“Được rồi, thời gian không còn sớm ngày mai còn phải làm việc, bây giờ đi rửa mặt rồi ngủ một giấc thật ngon.”
“Tôi cúp máy trước. Ngủ ngon.”
“Vâng.”
Lạc Tiểu Thiến dùng hai tay cẩn thận treo ống nghe.
Đi vào toilet, dùng nước nóng rửa sạch mặt mũi, rồi mới trở về phòng ngủ.
Trên mặt cô tràn đầy ý cười.
Người đàn ông này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-len-dinh-vinh-quang/3278151/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.