Editor: Hạt mưa nhỏ
“Ở vùng cực Bắc là quê hương của ông già Nô-en, nơi tiếp nhận những lá thư từ mọi nơi gửi tới ông già Nô-en trong dịp giáng sinh…”
Giọng nói của Lãnh Tử Mặc từ đi động truyền tới tai cô, giọng nói của anh rất êm tai, là giọng của người đàn ông trầm ổn.
Nghe anh nói về địa phương ở Phần Lan có tuần lộc, có ánh mặt trời rực rỡ hàng ngày, ban đêm ngắn hơn ban ngày, những dòng sông nước chảy lững lỡ… dần dần truyền vào tai tâm tình cô cũng bình tĩnh trở lại, dần chìm vào giấc ngủ. Điện thoại liền trượt qua một bên.
Đầu bên kia điện thoại, Lãnh Tử Mặc lâu không nghe thấy tiếng liền cô biết cô đã ngủ.
“Ngủ ngon”
anh nhẹ giọng phun ra hai chữ rồi mới cúp điện thoại.
cô ngủ nhưng anh không có ngủ.
Để điện thoại di động xuống và ngồi xuống bàn, nhìn bưu thiếp trống không trên bàn, lòng anh khẽ động liền cầm bút lên chuyên chú viết.
Maldives: 4h sáng điện thoại trong phòng Lạc Tiểu Thiến một lần nữa vang lên.
đang ngủ say cô liền đưa cánh tay sờ soạng, một lúc sau mới đụng tới điện thoại để nghe.
“Alô!”
“Bốn giờ, nên rời giường”
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Lãnh Tử Mặc truyền tới.
“A!”
Lạc Tiểu Thiến tỉnh hẳn cả ngủ, hốt hoảng ngồi dậy, động tác đột ngột khiến điện thoại trong tay cô trượt xuống mép bàn, cô hô lên một tiếng nhào qua chụp lấy điện thoại.
“Làm sao vậy?”
ở đầu kia điện thoại truyền tới tiếng động lạ, Lãnh Tử Mặc vội hỏi.
“không có việc gì, em không cẩn thận làm rơi điện thoại.” Lạc Tiểu Thiến ngượng ngùng giải thích. Cơn buồn ngủ qua đi, lại thấy anh gọi tới sớm như vậy “anh tại sao không ngủ?”
“không ngủ được, liền gọi em rời giường.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-len-dinh-vinh-quang/3278152/chuong-271.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.