Edit: Hạt mưa nhỏ
Đem tất cả những điều muốn nói trong lòng nói ra hết, Lạc Tiểu Thiến cảm thấy nhẹ nhõm không còn gì hối hận nữa.
Nghe thấy tiếng mắng quen thuộc của anh, cô lại cảm thấy tủi thân vô cùng.
Về sau, sẽ không được nghe tiếng mắng người của anh nữa ư?
“Em đã nói xong, từ giờ trở đi sẽ không gây thêm phiền toái cho anh, chờ sau khi về Bắc Kinh liền thu dọn đồ đạc, thẻ tín dụng sẽ trả hết choanh, Lãnh Tử Mặc…Tạm biệt!”
Hai mắt đẫm lệ gắng gượng phun ra hai chữ cuối cùng, cho dù là khó chịuđi nữa, đau lòng như thế nào cũng là do cô tự nguyện. Nếu hắn đã quyếtđịnh buông tay, cô tuyệt đối sẽ không níu kéo nữa.
“Em dám gác điện thoại thử xem?!”
Lãnh Tử Mặc tức giận đến mức muốn giết người!
Nếu anh thật sự muốn buông cô ra thì tại sao lại ba lần bốn lượt gọi điện thoại cho cô chứ?
Ngược lại anh hy vọng, anh thật sự có thể buông tay cô, nói vậy anh cũng không cần giống như bây giờ, ngay cả trong thời gian làm việc cũng cóthể thất thần, không giây phút nào là không nghĩ tới cô, vì cô mà lolắng cũng vì cô mà đau lòng.
“Lạc Tiểu Thiến, em nghe cho rõ đây, tôi nói muốn đuổi em đi chỉ là lờinói lúc tức giận, em làm sao biết được cảm giác của tôi lúc ấy như thếnào? Thấy cái gì tôi cũng đều nhớ tới em, tôi sắp điên rồi! Lạc TiểuThiến, chắc em cũng không bao giờ biết được hai ngày nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-len-dinh-vinh-quang/3278150/chuong-269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.