Đáy lòng Lãnh Tử Mặc dâng lên sự tức giận vô hạn, lửa giận thiêu sạch tất cả lý trí của anh trong nháy mắt.
“Được lắm, anh sẽ nói cho em biết, anh muốn em vĩnh viễn ở lại!” Tay anh nắm lấy cằm của cô, để cô đối diện với đôi mắt tràn ngập giận dữ, “LạcTiểu Thiến, em nghe cho kĩ đây, mạng của em là do anh cứu, mọi thứ củaem đều thuộc về anh, chỉ cần em còn sống, em nhất định phải ở bên cạnhanh, vĩnh viễn, vĩnh viễn!”
Đẩy cô ra, anh xoay người, tập tễnh đi về hướng biệt thự.
Anh vô tình đạp phải lon bia hắn đánh đổ trên mặt đất, thân thể anh nghiêng một cái, suýt nữa ngã xuống.
Lạc Tiểu Thiến vô thức bước lên một bước, Lãnh Tử Mặc cũng đã đứng thẳng lên, một chân giơ lên, lon bia bay thẳng về phía chiếc ghế dựa đằng xavang lên tiếng động cực kỳ chói tai, sau đó lại bắn ngược ra, đánh trúng bắp chân của Lạc Tiểu Thiến.
Bắp chân đột ngột đau nhói, Lạc tiểu Thiến liền cúi người xuống.
Lãnh Tử Mặc ở phía trước lại không hề biết, bước đi vào biệt thự, đóng sầm cửa phòng.
Trong giây lát, ánh đèn lầu hai sáng lên, rồi lại nhanh chóng tối đi.
Lạc Tiểu Thiến ngồi trên bờ cát, nước mắt rơi xuống một giọt lại mộtgiọt, khiến mặt cát lõm thành hai hố sâu. “Thật xin lỗi, Tử Mặc!” Cô nói nhỏ, “Em thích anh, chỉ là em không dám yêu!”
Trên lầu hai.
Lãnh Tử Mặc đứng sau rèm che của phòng ngủ lầu hai, từ nơi này, cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-len-dinh-vinh-quang/3278133/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.