Ở trên bờ cát ăn thịt nướng, ngủ trong lều, … Đây chính là điều cô luôn ao ước khi còn nhỏ.
Chỉ là, sức khỏe của mẹ luôn không tốt, ngày ba ở nhà trong một năm cũng có hạn, cho đến bây giờ cô đã hai mươi tuổi, nguyện vọng này cũng vẫnlà nguyện vọng mà thôi.
“ Được!”
Lãnh Tử Mặc đảo thịt nướng trên vỉ, chỉ nói đơn giản một chữ như trước.
“Vận tuế!” Lạc Tiểu Thiến vươn vòng tay, ôm chặt lấy anh, “Lãnh Tử Mặc, anh thật tốt!”
Tay Lãnh Tử Mặc khẽ run, thiếu chút nữa làm rơi thịt nướng xuống cát.
Quay mặt nhìn gương mặt Lạc Tiểu Thiến dán trên cánh tay mình, trong mắt của anh không che giấu được sự đau lòng.
Bất quá chỉ là một cái lều, cũng có thể làm cô hưng phấn như thế?
Anh nào biết đâu rằng, đây không chỉ là một chiếc lều, mà còn là mơ ước tuổi thơ của Lạc Tiểu Thiến.
“Em đi chuyển lều đây!”
Buông anh ra, Lạc Tiểu Thiến xoay người chạy về phía cửa nhỏ của biệtthự, lúc bậc thang, trợt chân một cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
“Cẩn thận một chút!”
Lãnh Tử Mặc vội vàng nhắc nhở.
Lạc Tiểu Thiến đúng lúc đỡ lấy khung cửa đứng vững thân mình, quay mặt về hướng anh cười thật tươi rồi lập tức liền đi vào gara biệt thự. Mởcốp sau xe hơi ra, quả nhiên thấy chiếc lều lẳng lặng nằm ở một gócrương hành lý, bên cạnh còn có hai cái túi ngủ, một xanh, một đỏ.
“Còn có túi ngủ, Lãnh Tử Mặc em thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-len-dinh-vinh-quang/3278128/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.