Mới là tháng Năm, nơi này không so được với Hải Nam, nước biển vẫn còn lạnh.
“Em biết rồi!”
Lạc Tiểu Thiến cũng không quay đầu lại nói ba chữ, vẫn liên tục chạyvội tới trước sóng biển mới dừng bước lại, buông xuống đôi tay, mắt nhắm lại, hít một hơi thật sâu, hương biển càng them nồng đậm.
Mỗi người hướng về cố hương của mình đều có cảm tình đặc biệt, Lạc Tiểu Thiến đương nhiên cũng không phải ngoại lệ.
Vừa rồi theo Lãnh Tử Mặc đi viếng mẹ của hắn, cô tự nhiên cũng là kìmlòng không đặng nghĩ đến cha của mình, cho nên mới thuận miệng nói muốnngắm biển. Từ nhỏ lớn lên ở bờ biển, cô đối với biển luôn có cảm tìnhsâu nặng.
Đứng ở cửa chăm chú nhìn cô một lát, Lãnh Tử Mặc xoay người trở lạigara, từ trong cốp sau lấy ra đồ đã chuẩn bị, nhấc đến đặt ở trên bàntrúc nhỏ bên bờ cát, lại đi vào trong phòng tìm vỉ nướng mang ra.
“Mau đến xem em nhặt được gì nè?”
Đắc ý nhặt lên một con sao biển hoàn chỉnh mà cô phát hiện trên bờ cát, Lạc Tiểu Thiến liền giơ lên cao.
Nghe được thanh âm của cô, hắn ngẩng mặt lên, nghiêm nghị xem xét con sao biển cô cầm trong tay.
“Con sao biển.”
“Haha…” Lạc Tiểu Thiến cười to lên, xoay người lại, “Em đương nhiên biết đây là con sao biển.”
Nhìn thấy vỉ nướng đã được dựng tốt bên cạnh bàn, còn có nguyên liệunấu ăn, ánh mắt dừng tới Lãnh Tử Mặc đã cởi áo khoác âu phục, đang đeobao tay đang xâu thịt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-len-dinh-vinh-quang/3278127/chuong-246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.