“Khốn kiếp!” Lãnh Lân hướng về phía Lãnh Tử Duệ chạy mắng nhỏ một tiếngrồi xoay người trở về, khi nhìn về phía mộ thì vẻ mặt đã trở nên nhuhòa, “Thi Nhân à, tính tình của anh xem ra là thật sự không sửa được!”
Cúi người xuống, ông cẩn thận thu dọn mấy cọng cỏ còn sót, ném vàothùng rác đằng xa, sau đó liền đi tới trước bia mộ ngồi xổm xuống, ngóntay với nhiều vết chai sau bao nhiêu năm cầm súng lại dịu dàng xoa nhẹtấm bia.
“Vừa rồi em có nhìn thấy không, nó thật sự mang cô bé kia đến đây?”
“Thằng nhóc Tử Duệ kia phân tích hình như cũng rất có lý, nói không chừng, thằng bé này là thật lòng động tâm.”
“Chờ anh nhìn các con đều thành gia lập nghiệp, anh cũng có thể yêntâm mà đi gặp em, nhiều năm như vậy để em lẻ loi một mình là lỗi củaanh.”
...
Sau mỗi câu nói, ông đều ngừng lại trong chốc lát.
Tựa hồ như không phải một người đang độc xướng, mà là đang tâm sự cùng người vợ quá cố.
Người tung hoành quân đội, tướng quân già nhiều năm chinh chiến trênlưng ngựa, thân là thượng tướng tướng quân, mà giờ phút này trên ngườihoàn toàn không có nửa điểm khí phách, có chăng chỉ là nhu tình vô hạn.
...
...
Lúc xe chạy đến Bắc Đái Hà đang là lúc hoàng hôn, sau khi chạy xuống xa lộ, Lãnh Tử Mặc thả chậm tốc độ xe.
Xem Lạc Tiểu Thiến dán sát cửa kính của xe ngắm nhìn biển rộng phía xa xa, anh rất săn sóc mà hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-len-dinh-vinh-quang/3278126/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.