Tay cô chỉ mềm nhẹ lướt qua mặt, ôn nhu như thế, tốt đẹp đến như thế.
Anh đột nhiên rất muốn ôm cô!
“Đừng nhúc nhích!” Chú ý tới khóe mắt của anh dính hạt cát, Lạc TiểuThiến đưa mặt lại gần, chu môi cẩn thận thổi, xác định cát rớt hết mớithở phào nhẹ nhõm, “Tốt lắm, có thể cử động rồi.”
Cô vừa dứt lời, thân mình đã bị anh ôm lấy, dán vào thân thể anh.
Lạc Tiểu Thiến giật mình ngẩng mặt lên, đón nhận ánh mắt anh.
Trong tầm mắt của anh có cảm xúc nóng rực, khác với những lúc anh ômcô trước đây, đó là một loại cảm xúc như muốn thiêu cháy tim cô.
Cô đột nhiên cảm thấy ngực thắt lại, trái tim đập mạnh, liền ngay cả hô hấp tựa như cũng có chút gấp rút lên.
Đưa tay ôm lấy cô, Lãnh Tử Mặc chậm rãi kéo cô sát vào.
Hai đôi môi, lập tức gắn liền một chỗ.
Oành!
Một tiếng vang nặng nề xuất hiện, thức ăn đã nướng lâu rồi, vốn đãchín, lại để thêm hơn nửa canh giờ nướng, cây gỗ xiên thịt làm sao cònchịu được, lập tức bốc cháy, thịt xâu lập tức rớt ra, rơi xuống lớp than lửa phía dưới, lập tức bốc cháy lên.
Hai người đều lắp bắp kinh hãi, cùng lúc quay nhìn về hướng phát ra âm thanh âm.
“Nha, rơi hết rồi!”
Lạc Tiểu Thiến hốt hoảng từ trong ngực anh tránh ra, muốn chạy về phía vỉ nướng.
“Để anh.”
Lãnh Tử Mặc kéo cánh tay cô lại, tự mình bước qua trước, thu hồi xâuthịt cùng lạp xườn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-len-dinh-vinh-quang/3278129/chuong-248.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.