Lạc Tiểu Thiến đột nhiên ngửa mặt lên nhìn anh.
“Cái gì hai trăm vạn, em chỉ lấy trong đó có mười vạn, không phải hai trăm vạn nha!”
Trong ánh mắt của cô, tràn đầy nghi ngờ.
Lãnh Tử Mặc nhíu mày chăm chú nhìn vào mắt cô, ngay lập tức rốt cuộc đã hiểu:
“Đừng nói với anh là em không biết anh chuyển vào tài khoản của em hai trăm vạn nhé?”
Bởi vì thẻ tài khoản ngân hàng của cô đã xài hết trước đó, nên thời gian gần đây cô gần như không có tra qua danh sách số dư còn lại trong tàikhoản.
Lạc Tiểu Thiến ngây người ra vài giây, sau đó lắc đầu, hỏi thăm tiếp, “Tại sao?”
Tại soa anh lại chuyển hai tram vạn vào tài khoản của cô, cô nghĩ mãi vẫn không ra.
Nhưng rất nhanh, cô liền hiểu, cúi đầu một lần nữa.
Thẻ tín dụng mà anh đưa cho cô có một trăm vạn, trước đó anh nói bao côlà ba trăm vạn, hai trăm vạn này có lẽ là anh thanh toán cho số tiền còn lại.
Hai trăm vạn đó, là tiền bán mình của cô!
Sao cô lại quên mất, anh là kim chủ, cô chẳng qua cũng chỉ là một tình nhân được anh bao nuôi, là sủng vật được anh nuôi nhốt.
Từ trên đỉnh đầu của cô vang lên một tiếng thở dài.
Đây là tiếng thở dài của Lãnh Tử Mặc, trong tiếng thở dài đó, có bất lực, có phẫn nộ, còn có đau lòng.
Đưa tay ra đem cô ôm vào trong ngực, bàn tay của Lãnh Tử Mặc nắm lấy bộ y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-len-dinh-vinh-quang/3278111/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.