Cảm nhận được cảm xúc của anh lúc này, Lạc Tiểu Thiến rất chân chó sửa miệng, “Bánh chẻo, ăn bánh chẻo!”
Hiếm khi bạn đại gia hôm nay không nổi giận, cô không dám vuốt thêm râu hùm
“Muốn ăn thật không?” Lãnh Tử Mặc rõ ràng chẳng hề vừa lòng đối với đáp án này.
Lạc Tiểu Thiến len lén bĩu môi, “Hay, em thề nhé?”
“Chờ một chút đi!” Giúp cô đem gối đầu chỉnh sửa lại, anh vươn tay ấn cô nằm trở lại trên gối: “Anh sẽ về rất nhanh!”
Đắp chăn lại cho cô xong, Lãnh Tử Mặc đứng dậy, ánh mắt anh chạm vào bóhoa tươi trên chiếc bàn đối diện, anh khẽ nhíu mày, rồi xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Nghe tiếng bước chân của anh dần đi xa, lúc này Lạc Tiểu Thiến mới dámthả lỏng toàn thân, như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi giải thích xong, cả người trở nên nhẹ hẫng, sau này nhất định sẽ không nói dối nữa, quá mệt mỏi!
Tiện tay lấy chiếc điện thoại di động bên cạnh lên, cô lưu loát lưu lạisố điện thoại của Lãnh Tử Mặc, nghĩ nghĩ một lúc rồi nghịch ngợm đặt tên anh là “Đại ngốc nghếch”
Hừ hừ!
Ai kêu anh mỗi ngày đều mắng cô là ngốc nghếch chứ?!
Rà soát lại nhật kí cuộc gọi tìm thêm mấy số điện thoại khác, lưu lạitên của Vu Đồng cùng Hứa Hạ và 1 số người khác, khi đến số điện thoạicủa Tiêu Dương, cô do dự một chút, nhưng rốt cuộc vẫn lưu lại tên củaanh ta.
Có một câu nói rất hay, có 1 vài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-len-dinh-vinh-quang/3278112/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.