Hoàng Phủ Ngạo, thuộc dòng dõi quân nhân đời thứ ba, Thiếu tướngchính thống của quân khu 256, không chỉ là quân khu tỉnh Hà Bắc, mà còn quản đến những khu vực ở gần thành phố Bắc Kinh, cũng là hạng người không sợ trời không sợ đất, bị Lãnh Tử Mặc mắng, thếnhưng chỉ bĩu môi.
“Xe của tôi ở bên kia!”
Mở miệng lần nữa, thanh âm của Hoàng Phủ Ngạo đã thấp đi tám phần.
Lãnh Tử Mặc thu ánh mắt về, ôm Lạc Tiểu Thiến đi tới, HoàngPhủ Ngạo giúp anh đóng cửa xe, lúc này mới cụp ô lại, khởiđộng ôtô rời đi.
…
…
Bệnh viện quân khu 256.
Phòng bệnh tầng 6.
Lãnh Tử Mặc ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, một bên quân y mặc áo khoác trắng cẩn thận cởi ra âu phục và áo sơmi củaanh.
Nhìn miệng vết thương ghê người trên cánh tay anh, người quân y trẻ tuổi buông cây kéo trong tay ra.
“Dùng một chút thuốc tê chứ?”
Bởi vì lúc trước đã được Hoàng Phủ Ngạo đặc biệt giao phó,thanh âm của người quân y trẻ tuổi hạ xuống thật sự thấp.
“Không cần!”
Lãnh Tử Mặc nhẹ giọng từ chối.
Trong lòng, Lạc Tiểu Thiến được đắp một tấm thảm mỏng, hai tay vẫn nắm chặt chiếc áo sơmi của anh.
Mắt cô khép nhẹ, tuy rằng đang ngủ, mi vẫn cứ nhíu lại, cơ thể thỉnh thoảng hơi hơi co rúm, rõ ràng ngủ chẳng hề yên ổn.
Cô ở ngay trong lòng anh, nếu như cánh tay anh dùng thuốc tê, mấy tiếng nữa không dùng sức được, sẽ ảnh hưởng tới việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-len-dinh-vinh-quang/3278094/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.