Lãnh Tử Mặc nhướng mắt lên, “Cậu có thể đi!”
“Được, tôi đi!” Hoàng Phủ Ngạo nhún nhún vai, đi ra phòng bệnh, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Trong phòng bệnh, Lãnh Tử Mặc ngồi trên ghế sofa cúi xuống nhìn Lạc Tiểu Thiến trong lòng.
Yêu?
Đây là yêu sao?!
Anh yêu cô bé con này?!
“Không được tới đây…”
Trong lòng, Lạc Tiểu Thiến đột nhiên thốt lên kinh hãi.
“Đừng sợ, anh ở đây, anh là Lãnh Tử Mặc, anh ở đây!”
Anh ôm chặt cô, cúi mặt xuống dán lên mặt cô, cẩn thận an ủi bên tai cô.
Lạc Tiểu Thiến cũng không thức dậy, hướng trong lòng anh rụt rụt, cô rất nhanh đã khôi phục an tĩnh.
…
…
Chẳng mấy chốc, đêm hết bình minh lại tới.
Hoàng Phủ Ngạo mang theo bữa sáng bước vào, trên ghế sofa làLãnh Tử Mặc và Lạc Tiểu Thiến, vẫn đang ôm nhau ngủ cùng mộtchỗ, tấm thảm đắp trên người cả hai cũng sắp rơi xuống đất.
Đem hộp giữ ấm trong tay để trên bàn trà, Hoàng Phủ Ngạo rấttự nhiên đi tới, cầm tấm thảm muốn đắp lại giúp hai người.
Kết quả, tay vừa mới chạm vào tấm thảm, nhẹ nhàng lôi kéo, Lạc Tiểu Thiến cũng đã giật mình tỉnh lại.
Nhìn khuôn mặt xa lạ của Hoàng Phủ Ngạo, trong ánh mắt cô phút chốc lộ ra thần sắc hoảng sợ.
“Không được tới đây!”
Trong đầu vẫn còn duy trì những việc kinh khủng xảy ra hôm qua,nhìn vẻ mặt lạnh lùng xa lạ của người đàn ông, cô sinh ra lòng phòng bị theo bản năng.
Lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-len-dinh-vinh-quang/3278095/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.