Mọi ánh mắt đều tập trung trên người Lạc Tiểu Thiến, Lãnh Tử Mặc cũng không ngoại lệ.
Cho dù đã quá quen thuộc với cô, nhưng khi nhìn cô dưới ánh đèn, conngươi đen như mực của hắn vẫn không che dấu hết được sự kinh diễm.
Lạc Tiểu Thiến rất căng thẳng, vì xung quanh ánh đèn quá sáng chói, côkhông thể nhìn thấy gì cả, hội trường rất ồn ào nên cô cũng không ngherõ được điều gì, cô chỉ mím môi, dựa theo trí nhớ mà đi về phía đàndương cầm.
Lúc lên bậc thang, giày cao gót dưới chân cô hơi lệch đi, thân thể lunglay, may mà cô kịp thời nắm lấy một bên lan can nên mới không ngã sấpxuống.
“Ngu ngốc!”
Lúc thấy cô lung lay, Lãnh Tử Mặc mắng khẽ, theo bản năng siết chặt chiếc bút trên tay.
Dưới đài có người cười khẽ.
Lạc Tiểu Thiến ngửa mặt lên, lại dựng thẳng thân thể, cắn răng đi tới trước đàn dương cầm.
Hậu trường.
Hứa Hạ đứng xem mà lưng đầy mồ hôi, đến khi Lạc Tiểu Thiến ngồi vững trước đàn dương cầm rồi cô mới nhẹ nhàng thở ra.
Thẩm Tâm Di đứng lên cạnh cũng nở nụ cười lạnh lẽo rét buốt, ánh mắtdừng trên đàn dương cầm trước mặt Lạc Tiểu Thiến, giờ phút này cô tacũng căng thẳng như Lạc Tiểu Thiến vậy.
Lúc vừa xuống đài, cô ta lướt qua Lạc Tiểu Thiến, ngay cả cô ta cũngphải kinh diễm vì cô gái xinh đẹp này, không ngờ một kẻ nhìn qua rấtbình thường mà trang điểm lên lại xinh đẹp đến chói mắt như thế.
Trên sân khấu, Lạc Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-len-dinh-vinh-quang/3278010/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.