Mọi thứ đều rất thuận lợi.
Nhưng khi Lạc Tiểu Thiến đàn đến hợp âm cuối cùng, ngón tay cô cũng đãchuyển đến phần cuối đàn dương cầm, ngón tay cô nhấn xuống, lưỡi dao sắc bén giữa hai phím đàn cũng lóe lên ánh sáng sắc lạnh.
Ngón tay vừa hạ xuống trên lưỡi dao, máu lập tức trào ra, đau đớn sắc nhọn khiến Lạc Tiểu Thiến vô thức rụt tay phải về.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, nhìn ngón tay đầy máu, Lạc Tiểu Thiến hơi ngẩn ra.
Lúc này, camera trước đàn dương cầm đúng lúc quay gương mặt cô, khiếnbiểu hiện nhíu mày của cô chiếu lên trước toàn bộ người ở đó.
Nghe tiếng đàn dương cầm bị ngắt quãng, Lãnh Tử Mặc nhíu mày, nhìn về phía sân khấu.
Con bé chết tiệt này lại đang đùa giỡn cái gì vậy?
Đây là lần biểu hiện tốt nhất của cô, vì sao lại cắt ngang như thế chứ?!
Nhạc nền vang lên, đẩy bài hát lên cao trào, tiếng nhạc cũng kéo Lạc Tiểu Thiến khỏi dòng suy nghĩ.
Ánh đèn dưới đài xoẹt qua bục giám khảo, cô liếc mắt nhìn Lãnh Tử Mặc,tuy rằng cách rất xa, không thể thấy được sắc mặt hắn nhưng cô lại cảmnhận rất rõ ánh mắt sắc nhọn của hắn.
…
Nếu như tương lai em bắt đầu tổ chức concert thì phải làm sao, vừa hátvừa nhảy liên tục thì phải xử lý thế nào, chẳng lẽ muốn nói với ngườihâm mộ rằng ‘chờ tôi một lát, tôi phải nghỉ ngơi 10 phút sao?’
…
Cắn răng, ngón tay cô lại đặt lên phím đàn một lần nữa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-len-dinh-vinh-quang/3278011/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.