“Có thể!” Không đợi cô nói hết, Lãnh Tử Mặc đã đồng ý.
Còn tưởng rằng cô lưỡng lự như vậy là đã làm ra chuyện lớn gì, thì rachỉ là muốn chuyển chỗ ở mà thôi, cô còn cẩn thận dè dặt đến thế.
Cô gái nhỏ này, là cỡ nào không muốn làm phiền đến người khác?!
”Thật sao, tốt quá rồi, cảm ơn anh!” Nghe được anh đồng ý, vẻ mặt LạcTiểu Thiến liền rạng rỡ, “Đợi khuya nay tập luyện xong, em về dọn đồngay!”
Cô ở Bắc Kinh vốn không có bạn bè gì, có thể gọi là bạn, chỉ có duy nhất Hứa Hạ, cô đã làm phiền Hứa Hạ quá nhiều, thật sự không muốn lại gâythêm chút phiền phức nào cho người bạn tốt này.
Nhìn vẻ vui mừng trên mặt cô, khóe môi Lãnh Tử Mặc lại cong lên thêm mấy phần.
Lạc Tiểu Thiến bỗng nhiên nhớ tới một việc, với tay lên tủ đầu giườnglấy đồng hồ xuống liếc mắt nhìn giờ, cô lập tức hét lên một tiếng, hấtchăn lên nhảy xuống giường.
”A, tiêu rồi tiêu rồi, trễ rồi!”
Vơ vội một chiếc áo che đậy thân thể, cô bước nhanh vọt vào phòng tắm,đóng mạnh cửa, lại đột nhiên thò đầu ra nhìn về phía anh, “Chuyện đó,phiền anh cũng nhanh một chút được không, nếu em đến tập luyện muộn,tổng giám đốc Lâm kia của anh sẽ gạch tên em!”
Nói xong, cô vội rụt lại vào phòng.
Gạch tên!
Lâm Lạc Thi, cô ta hình như còn chưa có quyền hạn đó?
Sắc mặt Lãnh Tử Mặc tối đi.
...
...
Thẳng đường đi hết tốc lực, lúc hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-len-dinh-vinh-quang/3277994/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.