Lạc Tiểu Thiến mở to mắt, từ góc nhìn của cô, vừa khéo có thể thấy vết thương cô để lại trên ngực Lãnh Tử Mặc.
Do dự hai giây, cô nhẹ giọng nói.
” Lãnh Tử Mặc, em muốn anh!”
Coi như là trả lại những gì cô nợ anh, lúc này đây, không cần biết anh có yêu cầu gì, cô đều thuận theo ý anh!
Anh muốn cô nói, cô đã nói, anh muốn cô làm, cô sẽ làm.
Nắng sớm từ rèm cửa sổ xuyên vào, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng hồng,đôi mắt to trong trẻo ướt át, tuy đã cố gắng giữ bình tĩnh, vẫn khônggiấu được mà lộ ra vẻ ngượng ngùng.
Lãnh Tử Mặc rốt cục không thể kiềm lòng, cúi người xuống, hôn cô, anh cũng buông thả bản thân mình.
Lạc Tiểu Thiến lúc đầu còn nhịn được, càng về sau cũng chỉ có thể không làm được gì hơn mà chìm đắm trong sự nhiệt tình của anh.
...
...
Lúc này, là lần hai người hòa hợp nhất.
Đợi đến lúc cảm xúc mãnh liệt dần dần lắng xuống, khi anh an ổn ôm chặtthân thể cô, trên người cả hai đều đã phủ một lớp mồ hôi mỏng.
”Có phải còn đau hay không?” Anh ôm cô, nhẹ giọng hỏi.
Lạc Tiểu Thiến làm sao nói được ra lời, chỉ lắc đầu cực nhẹ, “Em đi tắm!”
Cơ thể anh gần sát cô, cô thật sự có chút không quen với việc tỉnh táomà đối diện anh vào lúc này, nhất là khi nghĩ tới mới vừa rồi, cô khôngkhống chế được rên rỉ thành tiếng dưới thân anh, cô chỉ mong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-len-dinh-vinh-quang/3277993/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.