Nói tạm biệt với Hứa Hạ, Lạc Tiểu Thiến vội vàng xuống xe buýt, từ đâyvề chỗ cô trọ không xa, Hứa Hạ biết cô phải về nhà, cũng không để ý, chỉ nhắc cô đi đường cẩn thận, ngày mai đừng đến trễ.
Xuống xe, Lạc Tiểu Thiến kéo nón áo khoác trùm lên cao hết mức, nhanhchóng băng qua đường, đi một mạch trở về tiểu khu mình thuê.
Lên lầu hai, thấy cửa phòng mình chỉ hép khờ, cô nghi ngờ đẩy cửa ra,liền thấy bà chủ nhà đang sốt ruột đi qua đi lại trong phòng khách nhỏ,thấy cô, bà lập tức tiến đến, “Bà cô của tôi ơi, cuối cùng cô cũng về,tôi ở đây chờ cô đã mấy tiếng đồng hồ rồi!”
”Thật xin lỗi, hôm nay cháu bận chút việc, dì à, có chuyện gì gấp sao?” Lạc Tiểu Thiến cười hỏi.
”Tiểu Thiến à, là thế này, con gái của dì, nghỉ hè sẽ từ Mỹ trở về, chonên căn phòng này dì phải lấy lại!” Chủ nhà lấy từ trong giỏ ra một xấptiền, “Đây là tiền thuê nhà dì trả lại cho cháu, cháu tranh thủ trongvòng hai ngày tìm nơi khác chuyển đi đi.”
”Nhưng mà...” Vẻ mặt Lạc Tiểu Thiến bất đắc dĩ/không biết phải làm sao,“Dì à, dì có thể hoãn cho cháu thêm hai ngày nữa không, hơn nữa, khôngphải chúng ta đã cam kết rồi sao, cháu đã đóng tiền thuê ba tháng, giờmới ở chưa tới một tháng!”
Sắc mặt bà chủ nhà không tốt, đứng lên, “Dì nói cháu nghe nè cô gái nhỏ, tiền không phải dì đã trả lại cho cháu sao, con gái dì sáu tháng cuốinăm phải về, phòng này phải trang hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-len-dinh-vinh-quang/3277983/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.