Cô cũng biết, mình hát sai rồi, nhưng mà chuyện này phải trách ai.
Nếu anh không cố ý sắp xếp cô vừa nhảy xong đã phải lên sân khấu hát, hơi thở của cô sao có thể trở nên không ổn định như vậy?
Lông mày Lãnh Tử Mặc càng nhăn chặt lại.
Vừa mới ở dưới lầu thông báo sẽ đến khảo sát hiện trường, biết cô diễntập ở đây, anh cố ý đến xem, đi tới, đúng lúc gặp cô gặp cô đang háttrên sân khấu, kết quả chỉ mới nghe được nửa bài, cô liền hát sai haiâm.
Anh thức suốt một đêm sửa bài hát cho cô, là để cô giẫm đạp/lãng phí như vậy sao?!
Cô còn dám hét lên với anh?
Lãnh Tử Mặc đưa tay, chỉ về phía đám đông khán giả dưới sân khấu.
”Đi xuống!”
”Anh dựa vào cái gì bắt tôi xuống, đây là sân khấu của tôi!” Lạc TiểuThiến đứng yên không nhúc nhích, “Tôi còn chưa hát xong mà!”
Ánh mắt Lãnh Tử Mặc từ trên cao nhìn xuống, nhìn chằm chằm vào ánh mắt cô, mặt đầy vẻ giận dữ.
Với trạng thái và cảm xúc của cô lúc này, có cho cô hát lại mười lần, cũng không thể hát tốt được.
”Tiểu Thiến!” Hứa Hạ vội vàng xông lên, giữ chặt cánh tay Lạc TiểuThiến, hướng về phía Lãnh Tử Mặc trưng ra vẻ mặt tươi cười, vừa lôi vừakéo Lạc Tiểu Thiến đến góc khuất dưới sân khấu, “Con bé ngốc nghếch này, điên rồi à, không biết anh ta là ai sao, Lãnh Tử Mặc, lão đại/đạica/anh cả Đế thị, mình hôm qua xem tin tức mới biết được, EM cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-len-dinh-vinh-quang/3277982/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.