Lon bia nổ tung, bọt bắn tung tóe đầy người cô.
Nhìn Lục Hạo đi vào cửa, đùng đùng tức giận nhìn mình, Lạc Tiểu Thiến cảm thấy khẩn trương, trong lòng vừa tức vừa đau.
Anh không phải đã vui vầy với người mới rồi sao, còn hết lần này tới lần khác tìm đến cô làm gì, nhìn dáng vẻ của anh chắc là đã chịu đả kích gì đó, vậy thì sao, cô là nơi trút giận của anh ư?
”Anh ngay lập tức cút ra ngoài cho tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!”
”Báo cảnh sát?” Lục Hạo lảo đảo đi đến trước mặt cô, ác độc cười ratiếng, “Em kiện anh cái gì, kiện anh giết người, cướp của hay là cưỡnghiếp?”
Mùi rượu nồng nặc xông vào mặt, Lạc Tiểu Thiến nhíu mày lui về phía sau, eo đụng vào bàn, bàn chân ma sát qua nền nhà, phát ra tiếng vang chóitai.
”Lục Hạo, anh đừng tưởng rằng tôi còn là Lạc Tiểu Thiến trước kia, tôicho anh biết, lúc trước là mắt tôi mù, bây giờ, lập tức biến khỏi mắttôi, tôi vĩnh viễn cũng không muốn gặp lại anh!”
”Em đương nhiên không phải Lạc Tiểu Thiến trước kia!” Lục Hạo híp đôimắt say lờ đờ nhìn cô, “Khốn kiếp, bây giờ em là một con ả lẳng lơ, mộtcon điếm, nói anh rẻ tiền, vậy em nói anh nghe một chút, em bán mình bao nhiêu... Hử...”
Ánh mắt dừng trên gương mặt xinh đẹp của cô, anh theo bản năng nuốt nước miếng một cái, liền đưa tay hướng về phía mặt cô, “Vốn dĩ còn tưởngrằng em thật là cô gái ngay thẳng trong trắng gì, nếu biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-len-dinh-vinh-quang/3277984/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.