Chương trước
Chương sau
Trong hang động, một đôi nam nữ đang không ngừng tình tứ.
" Cái này nàng phải nướng như thế này nè nó mới ngon" Triệu Minh cầm tay Hải Linh Lung dạy nàng nướng cá.
Còn Hải Linh Lung thì thẹn thùng nép vào lồng ngực hắn, cảm nhận khí tức dương cương của tướng công mình. Thỉnh thoảng nàng lại liếc nhìn Triệu Minh một cái rồi mỉm cười tủm tỉm.
Triệu Minh thấy cảnh này thì lấy làm khoái chí, hắn tính cả rồi, một lát nướng ca xong, hắn sẽ ăn nàng trước, rồi mới xử đám cá nướng này sau.
Triệu Minh cạ khuôn mặt không góc chết của hắn vào má của nàng rồi hỏi:
" Nàng có đang học tập nghiêm túc không đó? Lần sao ta muốn ăn món mà nàng làm"
Hải Linh Lung khẽ gật đầu, hai má đỏ lên, dịu dàng thủ thỉ:
" Chiều nay thiếp sẽ trổ tài cho chàng xem"
Triệu Minh nghe vậy thì hài lòng, đem con cá vừa nướng xong đưa cho nàng:
" Chín rồi nè, nàng ăn trước đi"
Hải Linh Lung lắc đầu:
" Chúng ta ta cùng ăn đi"
Thế là Triệu Minh thì phụ trách nướng cá, còn Hải Linh Lung thì lại đút cho hắn ăn, hắn một miếng nàng một miếng, cả hai cứ vô tư tình chàng ý thiếp mà không biết rằng lúc này đây, ở một góc trên cao của hang động, nữ hài tử kia không biết từ lúc nào đã ngồi ở đó.
Hiện tại nàng ta đang nhìn chằm chằm vào con cá mà Triệu Minh đang nướng, miệng thì liếm liếm môi, trông có vẻ rất thèm thuồng.
Triệu Minh nướng xong con cá thì bỏ nó về một bên, sau đó lại tiếp tục nướng con khác.
Lại nói về con con cá kia, vừa mới thấy nó ở bên cạnh Triệu Minh, thì một giây sau đã biến mất. Triệu Minh cũng không biết việc này, cho đến khi con cá thứ ba hắn nướng xong thì hắn mới phát hiện.
" Linh Lung, nàng thấy con cá vừa rồi ta nướng không?"
“ Chẳng phải chàng để bên kia sao?” Vừa nói Hải Linh Lung vừa xoay người qua, nhưng nàng lại chẳng thấy con cá nào cả.
Một nỗi bất an bắt đầu dâng lên trong lòng Triệu Minh, kẻ có thể vô thanh vô tức lấy đi đồ vật của hắn thì phải đáng sợ đến như thế nào chứ.
Triệu Minh nắm chặt tay Hải Linh Lung đề phòng tình huống bất ngờ xảy ra, phải biết nàng bây giờ vô cùng yếu ớt, không có sức tự vệ.
Long Nhãn nhanh chóng giải khai, Triệu Minh bắt đầu quét về bốn phía, nhưng chẳng thấy ai cả.
Điều này chẳng những không khiến Triệu Minh bớt lo lắng mà ngược lại nó càng làm cho hắn cảnh giác hơn nữa.
Vì cả khi sử dụng Long Nhãn mà còn không thể phát hiện ra kẻ ẩn nắp thì kẻ này phải lợi hại đến mức nào.
Đột nhiên ở một góc xa trên tảng đá, Triệu Minh phát hiện có mấy chiếc xương cá, đây rõ ràng là con cá mà ban nãy hắn nướng không sai được.
“Ngươi tại sao lại trộm cá của ta?” Triệu Minh hướng về phía chiếc xương làm ra bộ dạng đã phát hiện
Nữ hài tử đang ẩn núp trong không gian nghe được lời này thì vô cùng ngạc nhiên
“Ngươi nhìn thấy được ta”
Nghe được âm thanh này, tóc gáy của Triệu Minh dựng lên, hắn có chết cũng không quên được cái giọng điệu này, không phải nữ hài tử phát hiện ra Tiên Tri Thuật của hắn thì còn là ai nữa. Nhanh chóng che chắn phía trước Hải Linh Lung, Triệu Minh nói:
“ Khả năng ẩn nấp của ngươi khá đấy nhưng không thể qua mắt được ta”
Đúng lúc này không gian bắt đầu vặn vẹo, thân ảnh nữ hài tử hiện ra, nàng cắn một miếng cá trên tay, sau đó ngợi khen
“ Cá ngươi nướng rất ngon”
“Ờ…hả” Triệu Minh như không thể tin vào tai mình nữa, đứa nhỏ này chạy theo hắn đến đây không phải là để ăn trộm cá của hắn sao chứ.
Nhưng rất nhanh hắn đã phủ nhận.
Sau đó Triệu Minh làm ra bộ dáng tự nhiên, vì hắn cảm nhận từ trên người nữ hài này không có sát khí.
“ Ngươi xuống đây ăn với bọn ta luôn đi, ta mới nướng xong một con nữa nè”
“ Thật không?” Nữ hài hai mắt sáng lên, bản tính tham ăn của trẻ con bắt đầu trỗi dậy.
“ Tất nhiên” Triệu Minh đem con cá đã nướng trên tay đưa cho nàng để chứng minh.
Nữ hài vui vẻ nhanh chóng nhận lấy. Thế là Triệu Minh phải liên tục nướng cho nhóc nhỏ này ăn.
Hắn phải thán phục sức ăn của nữ hài này, ăn liên tục một chục con mà vẫn chưa no.
Vả lại nó không biết ngán sao chứ, làm hắn nướng muốn gãy cả tay.
Một bên Hải Linh Lung thấy sắc mặt hắn khó coi đến như thế thì bật cười, sau đó nàng tiến đến bóp vai cho hắn.
Thời gian qua đi rốt cuộc số cá hắn đem về định chiều ăn thì cũng bị nữ hài ăn sạch. Lúc này nó mới chịu dừng lại, sau đó lăn ra ngủ thẳng cẳng, chẳng nể nang gì.
“Chẳng lẽ nó không sợ ta nhân lúc nó ngủ mà lấy mạng nó sao chứ” Triệu Minh lắc đầu cười khổ.
Hắn cảm thấy nữ hài này rất lợi hại nếu có thể thu về dưới trướng của mình thì tốt biết mấy. Nghĩ đến đây, Triệu Minh lấy từ trong giới chỉ ra cây quạt mà quạt cho nó.
“ Chàng mệt rồi, để thiếp” Hải Linh Lung chợp lấy cây quạt hắn mà quạt cho tiểu nữ hài.
Nàng thấy nữ hài này vô cùng đáng yêu, không giống như tiểu Linh nhà nàng. Nhỏ mà láo như vậy.
Nữ hài ngủ một mực bốn canh giờ thì mới tỉnh lại. Nó nhìn Hải Linh lung bằng con mắt khó hiểu, “ Ngươi là ai, tại sao quạt cho ta?”
Hải Linh Lung định trả lời thì bị Triệu Minh ngăn lại, Triệu Minh vỗ vào mông nó một cái rồi nói:
“Ngươi hỏi gì ngớ ngẩn vậy, đây là mẫu thân của ngươi”
Hải Linh Lung hai mắt trợn to nhìn về phía hắn, nhưng rất nhanh đã được Triệu Minh ra hiệu.
“Mẫu thân ta, vậy còn ngươi là?” Nữ hài tử nhìn về phía Triệu Minh hỏi.
“ Đương nhiên là baba của ngươi rồi! “ Triệu Minh không biết ngượng miệng mà nói láo, hắn làm ra bộ dáng nghiêm khắc của phụ thân đối với nhi nữ mình y như thật, khiến cho Hải Linh Lung xém chút tin.
Thật ra Triệu Minh đã sớm phát hiện đứa nhỏ này đầu óc hình như có vấn đề, nên đành nói thí để thử vận may, mà với biểu hiện này của nó đa phần là thật rồi.
“Ba ba” Nữ hài tử nhanh chóng lao vào lòng Triệu Minh, ôm chầm lấy hắn.
“Hài nhi ngoan” Triệu Minh vuốt đầu nó cười nháy mắt với Hải Linh Lung. Hắn không ngờ lại dễ dụ như vậy
“Ba ba, ta thấy ngươi có chút quen thuộc, thì ra ngươi lại chính là baba của ta” Nữ hài tử khóc khúc khích nói.
“Quen thuộc?”
Triệu Minh nghe nữ hài nói như vậy thì không hiểu gì cả, nhưng hắn cũng không quan tâm, lấy tay lao nước mắt cho nàng, “Ngoan, đừng khóc, baba thương”.
“ Ngươi không nhớ mẫu thân ngươi à, mau qua bên kia” Triệu Minh chỉ tay về phía Hải Linh Lung.
Hải Linh Lung cũng phối hợp với hắn, giang rộng vòng tay, nở ra một nụ cười thật tươi chào đón.
“Nàng diễn dở quá, đáng lẽ nàng phải giả bộ khóc vì xúc động khi gặp lại con gái mình chứ” Triệu Minh truyền âm nói
“Nhưng thiếp đang mắc cười làm sao mà giả khóc được” Hải Linh Lung cười khổ trả lời.
Quả nhiên nữ hài tử chỉ nhìn Hải Linh Lung thôi chứ không chạy lại, mặc cho Triệu Minh dụ hoặc cỡ nào cũng vô dụng, nó chỉ ôm chầm lấy hắn.
“Nàng thấy chưa, con nó chê nàng rồi kìa” Triệu Minh cười châm chọc.
“Hừ, thiếp không tin” Hải Linh Lung không chịu thua, sau đó lấy ra từ trong người vô số đồ chơi trẻ con mà dụ dỗ, đây là thứ mà nàng khi xưa tặng cho tiểu Linh mà nó không lấy, may mà nàng còn chưa bỏ.
“Kìa mẫu thân con có quà cho con kìa, mau lại lấy đi” Triệu Minh hôn vào má nữ hài một cái rồi nói.
“ Baba lừa con, cô ta không phải mẫu thân con, con không thấy cô ta có gì quen thuộc cả” Nữ hài tử sống chết không nhận.
“Quen thuộc? Lại là quen thuộc”
Triệu Minh vô cùng khó hiểu, chẳng lẽ kiếp trước hắn và nữ hài này thật sự là cha con hay sao chứ, nên nó mới cảm thấy hắn quen thuộc.
Cuối cùng Triệu Minh cũng chỉ đành nói Hải Linh Lung là vợ hai của hắn, nữ hài lúc này mới chịu tiếp nhận nàng.
Thời gian qua đi, chơi thì đã chơi, ăn thì đã ăn, dụ thì cũng dụ nốt luôn rồi, bây giờ là lúc Triệu Minh hỏi về chính sự.
" Tiểu Lạc, baba có chuyện này muốn hỏi con"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.