Chương trước
Chương sau
Chàng có thể trả nhẫn cho thiếp không?” Hải Linh Lung nhìn Triệu Minh, ánh mắt mong đợi.
“Tất nhiên rồi” Triệu Minh dễ dàng đáp ứng, trước đây hắn lấy nhẫn là vì sợ nàng rình rình xiên hắn.
Nhưng bây giờ đã khác, Hải Linh Lung đã là thê tử của Triệu Minh, nên hắn chẳng phải sợ gì nữa.
“ Cảm ơn chàng” Hải Linh Lung nhận lấy nhẫn của mình, chỉ thấy nó lóe lên một cái, trên tay nàng đã xuất hiện một bộ y phục nữ tử vô cùng xinh đẹp.
Chứng kiến cảnh này Triệu Minh có chút bất ngờ, mắt hắn lúc này đang nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn,
“Thế nào, có hứng thú với nhẫn của thiếp” Hải Linh Lung cười hỏi
Triệu Minh gật đầu,
“Nàng không còn linh lực tại sao lại có thể lấy vật từ trong nhẫn ra được vậy?”
Hải Linh Lung mỉm cười, giơ ngón tay đã đeo chiếc nhẫn lên, giọng điệu khoe khoang:
“ Đây là chiếc nhẫn mẫu thân cho thiếp, cả vùng Đông Hải này chỉ có một chiếc thôi đó, nghe mẫu thân nói nó là chiếc nhẫn của Nữ Thần Biển, có thể lấy vật ra chỉ bằng một ý niệm, không cần linh lực”
“Cũng thú vị đó, nhưng mà…”
“Nhưng mà thế nào…”
Triệu Minh mỉm cười,
“Nhưng mà ta cảm thấy công dụng này của nó có chút dư thừa, bởi vì với điều kiện bình thường chẳng có ai cần đến công năng này của nó cả”
Hải Linh Lung nghe hắn nói như vậy thì nghĩ lại cũng đúng, bởi vì bình thường tu sĩ nào mà chẳng có linh lực, thì chức năng này của nó chẳng phải dư thừa thì là gì.
“Thôi nàng thay đồ đi” Triệu Minh ngồi lên tảng đá, hai tay chống cằm cười dâm đãng
“Chàng mau quay mặt chỗ khác” Hải Linh lung khuôn mặt đỏ lên, ngượng ngùng nói.
“Thôi thay đi mà, còn chỗ nào mà ta chưa xem qua đâu, mắc cỡ gì nữa” Triệu Minh nháy mắt
Hải Linh Lung nghe hắn nó như vậy thì chỉ ngượng hết chỗ nói, nhưng nàng cũng không từ chối, hắn muốn xem thì cho hắn xem vậy.
Đôi chân ngọc vươn ra, từng ngón chân tinh mỹ, xảo đoạt thiên công phô ra trước mắt.
Nàng cúi đầu xuống từ từ xỏ chân vào nội khố, bờ mông tròn trịa kia vô ý chổng lên, làm cho toàn thân Triệu Minh nóng rực.
Hắn lúc này nhìn nàng không rời mắt, đôi chân không tự chủ từ từ tiến đến bên nàng, nhẹ nhàng ôm lấy
“ Linh Lung nàng thật đẹp, đẹp như cái tên nàng vậy”
Hải Linh Lung như bị rót mật vào tay, tình ý ngọt ngào đáp lại,
“ Chàng cũng vậy, chàng là nam nhân đẹp mắt nhất mà thiếp từng thấy”
Nghe được lời này, Triệu Minh hai cánh mũi nở ra, hắn nhưng biết mình xinh đẹp a, tuy cha hắn không đẹp mắt, nhưng mẹ hắn lại là một đại mỹ nhân. Nên trước giờ đối với ngoại hình của mình, hắn rất tự tin.
Bất quá hôm nay được chính thê tử mình khen như vậy, hắn như mở cờ trong bụng.
Khẽ hôn nhẹ lên má nàng, Triệu Minh nhẹ nhàng nói “ Hai chúng ta đều đẹp mắt như thế, sau này hài tử chúng ta sinh ra chắc sẽ còn xinh đẹp hơn nữa. Nam thì giống ta, khí vũ hiên ngang, phong thần tuấn lãng. Nữ thì giống nàng, huệ chất lan tâm, hoa nhường nguyệt thẹn”
“Lại dụ được một thiếu nữ nữa” Bên trong đan điền Hắc Long lắc đầu ngao ngán.
Tên này rất ít khi nói lời đường mật, nhưng hễ mà hắn nói ra thì chẳng nữ nhân nào chịu nỗi.
Lần trước là Thủy Thanh La, lần này thì là nữ tử này.
“Nhưng mà sao hắn lại cục súc với ta như thế chứ? Ta chẳng lẽ không phải nữ nhân sao?” Hắc Long trong lòng hậm hực.
Quả nhiên giống như những gì Hắc Long nói, Hải Linh Lung lúc này đang ý loạn tình mê, như đắm như say bị những lời có cánh của Triệu Minh làm cho mê mẩn.
Về phía Triệu Minh, hắn suy nghĩ rất đơn giản, chỉ cần thê tử hắn vui vẻ, thì hắn chẳng tiếc gì vài câu nịnh hót, thê tử của hắn thì hắn nịnh, chẳng có gì phải xấu hổ cả.
Một hồi lâu hai người cũng tách ra, Triệu Minh nhanh chóng đem chiếc yếm đỏ mà dịu dàng mặc cho nàng. Sau đó hắn bế nàng lên, đem nàng nhẹ nhàng đặt về chỗ ngủ.
“Nàng nghỉ sớm đi, ta ra ngoài có chút chuyện” Triệu Minh ôn nhu nói.
Hải Linh Lung gật đầu, hai mắt dần khép lại, đợi đến khi nàng hoàn toàn ngủ say Triệu Minh mới bước ra ngoài.
Hắn muốn một lần nữa vận dụng Tiên Tri Thuật, vì tránh để Hải Linh Lung thấy bộ dạng thê thảm vì phản phệ, hắn đã chọn vị trí bên ngoài.
Từ từ xếp bằng lại, lần này Triệu Minh nhưng không hỏi trực tiếp cách quay về nữa. Mà hắn muốn biết nguyên nhân tại sao hắn bị mang đến đây. Hắn không tin là hắn xui xẻo đến như thế, bị Thời Không Bạo Loạn hút vào.
Hai mắt bắt đầu khép lại, thần thông Tiên Tri Thuật bắt đầu triển khai. Nhưng lần này khác với lần trước, Triệu Minh lần này là dùng tinh thần lực để dò thám.
Rất nhanh vô số cảnh tượng như một thước phim quay chậm bắt đầu đảo ngược. Từng khung hình lần lượt hiện ra, từ lúc hiện tại bắt đầu quay ngược về quá khứ, ngay cả cảnh hắn cùng Hải Linh Lung quan hệ cũng hiện ra rõ ràng. Càng về quá khứ càng lâu, thì cảnh tượng càng trở nên mờ ảo, và Triệu Minh càng phải gánh chịu đau đớn về mặt tinh thần càng lớn.
Lúc này đây hắn đã xem đến cảnh hắn cùng Hải Linh Lung chiến đấu.
Lạc Ấn đánh ra, phô thiên cái địa bay về phía Hải Linh Lung, nhưng đột nhiên một lỗ hổng thời không bất ngờ xuất hiện,
“Dừng lại chỗ này” Triệu Minh ra lệnh
Hắn bắt đầu nhìn sâu vào lỗ đen ấy, càng đi sâu vào bên trong, hắn thấy vô số cảnh tượng quá khứ và tương lai đang không ngừng chuyển động, bất quá nó quá mờ nên hắn không thể nhìn rõ được là cảnh gì. Chỉ thấy hình như trên vai hắn có cái gì đó. Nhưng rất nhanh Triệu Minh đã bỏ qua chúng, mục đích của hắn không phải việc này.
Sau đó hắn lại tiếp tục di chuyển tầm mắt vào sâu bên trong một chút nữa, thì đột nhiên hắn thấy một nữ hài.
Đứa nhỏ này vậy mà lại có thể tự do di chuyển bên trong lỗ đen kia như thể là nhà nàng ta vậy.
Mà hình như trên tay nàng ta đang cầm thứ gì đó.
" Lạc Ấn" Triệu Minh kinh ngạc thốt lên, nàng ta vậy mà đang cầm Lạc Ấn của hắn.
“Kẻ nào” Nữ hài tử quát lên, ánh mắt bắt đầu quét về tứ phía, bỗng nhiên khoé môi nàng cong lên.
"Bùm" Một chưởng nhanh như thiểm điện bắn về con mắt đang nhìn của hắn.
“Phốc” Triệu Minh phun ra một ngụm máu, đầu đau như búa bổ.
Phía bên con mắt phải của hắn, một dòng máu đỏ chảy ra khiến hắn hoảng sợ không thôi. Phải biết hắn hiện tại chỉ còn có con mắt này để nhìn thôi đó, nếu nó mà có xảy ra chuyện gì chắc hắn mù luôn quá. Hắn nhưng vẫn chưa nhìn thân thể Hải Linh Lung đã thèm đâu.
“Lisa cứu cứu con mắt của ta” Triệu Minh hốt hoảng cầu cứu.
Không đợi hắn nói, lúc này cả Lisa và Hắc Long đã đang không ngừng quan sát hắn.
“ Hừ ngươi lại bị nữ nhân đánh vào mắt nữa à” Hắc Long giọng điệu châm chọc, tên này không biết kiếp trước có làm gì tội lỗi với nữ tử không mà kiếp này bị nữ nhân hành đến như thế.
Tuy là nói vậy, nhưng Hắc Long trong lòng cũng thập phần lo lắng, nếu thật sự lần này hắn mù thật thì đúng là thảm rồi.
Phía bên này, Triệu Minh đang đau gần chết thì nghe được lời này, hắn tức giận không thôi, thầm ghi nợ Hắc Long lần này, đợi sau khi hắn khỏe lại, sẽ hảo hảo niệm chú một phen cho nàng ta bỏ cái tật nói móc hắn.
Lisa sau khi xem xét kỹ lưỡng tình trạng của Triệu Minh thì thở phào một hơi,
“ Cũng may lần này ký chủ dùng tinh thần lực để thi triển Tiên Tri Thuật, nên chỉ tổn thương tinh thần, con mắt thì vẫn chưa đến nỗi, dùng Tinh Thần Liên là có thể trị được”
Triệu Minh nghe được lời này thì mừng như điên, lúc nãy hắn thấy nữ hài tử kia lợi hại quá, nên tưởng là con mắt hắn tiêu rồi.
Sợ quá nên quên mất là hắn dùng Tinh Thần để vận dụng Thần Thông.
Không bao lâu, rốt cuộc Triệu Minh cũng đã có thể nhìn thấy cảnh vật xung quanh,
tinh thần cũng đã được Tinh Thần Liên hoàn toàn trị khỏi.
Ở một chiều không gian khác, không biết lúc này là lúc nào, nhưng hiện tại nơi đây có một nữ hài đang ngồi đả toạ.
Bỗng nhiên hai mắt nàng mở ra, theo đó là một nụ cười tinh quái. Trong nháy mắt, nơi này đã không thấy bóng dáng của nàng đâu nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.