Hôm nay là ngày nghỉ, Dương Diên Vĩ nghiễm nhiên không cần dậy sớm, cứ vậy lười nhác trên giường ngủ đến chín giờ. Bên cạnh hình như vẫn còn một người, khuôn mặt mơ màng lộ ra vô cùng xuất thần. Mỗi lần ngủ cùng Dương Diên Vĩ, Khúc Tri Tịch đều ngủ rất ngon. Vì vậy so với trước kia, sắc mặt ngày càng hồng nhuận tươi tốt.
Nhưng giấc ngủ vốn dĩ không kéo dài được lâu. Dương Diên Vĩ từ trong mơ màng tỉnh giấc, tiếng chuông cửa cứ văng vẳng bên tai triệt để phá hỏng giấc ngủ của cô. Khúc Tri Tịch cũng không ngoại lệ, mở mắt nhìn Dương Diên Vĩ liền không khỏi nhăn mặt. Nàng lười nhác rúc mình vào trong chăn, mặc kệ chuông cửa bên ngoài có dữ dội đến mức nào.
Bất quá, Dương Diên Vĩ mới rời khỏi giường, thất thểu xuống nhà kiểm tra.
“Là ai vậy?”
Giọng nói cô lúc vừa tỉnh dậy có chút mỏi mệt, bàn tay đặt trên chốt vặn cũng từ tốn dịch chuyển.
“Chào buổi sáng Diên Vĩ…”
Dương Diên Vĩ bần thần trong vài giây, nhìn người đàn ông trước mặt nửa lạ nửa quen. Phải mất một lúc lâu bộ não của cô mới hoạt động, cơn buồn ngủ vừa nãy cũng không còn nữa. Dương Diên Vĩ thầm nuốt một ngụm nước bọt, biểu cảm trên mặt kém hẳn đi, trở nên méo mó.
“Cố Tử Khâm…”
Cố Tử Khâm nhếch miệng, nụ cười vô cùng ôn hòa.
“Xem ra vẫn còn nhớ. Em cả năm không trở về nhà, lại không liên lạc với tôi, bao nhiêu cuộc gọi của tôi em đều chặn hết… Sao vậy?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-lao-su-o-tren-toi-o-duoi/3598095/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.