Khi Dương Diên Vĩ trở nên mất bình tĩnh, ánh mắt Cố Tử Khâm thoáng chút phức tạp. Anh thật sự không hiểu, đó đã là chuyện của một năm về trước, rõ ràng không còn ai nhớ đến nữa, vì sao cô vẫn luôn cố chấp không buông.
Cố Tử Khâm nắm lấy bả vai Dương Diên Vĩ, xoay người buộc cô phải hướng về phía anh.
“Tôi sẽ không để bất kỳ ai ức hiếp em, tất cả đều là vì muốn tốt cho em.”
Dương Diên Vĩ hừ lạnh một cái, cúi mặt cười thất vọng. Cô gạt tay Cố Tử Khâm ra, ấm ức ngẩng đầu nhìn anh.
“Đúng, đúng vậy. Nếu anh có bản lĩnh như vậy, tại sao năm đó lại không đứng ra bảo vệ tôi? Bỏ đi Cố Tử Khâm, đây không phải là muốn tốt cho tôi, đây là áp đặt tôi… Anh tốt nhất vẫn nên trở về đi.”
“Tôi sẽ không đi đâu cho đến khi em đồng ý trở về.”
Dương Diên Vĩ bị bức đến đáng thương, khuôn mặt thoáng khóc, thoáng cười. Cô cuối cùng cũng lựa chọn rời đi để trốn tránh hết tất cả mọi thứ, nhưng ba lần bảy lượt ông trời vẫn không buông tha cho cô.
Cuộc trò chuyện vừa rồi của họ, tất thảy đều bị Khúc Tri Tịch nghe trộm được. Từng câu từng chữ đều rất rõ ràng, có điều, nàng vẫn không hiểu, tại sao người đàn ông tên Cố Tử Khâm đó luôn muốn đưa Dương Diên Vĩ về lại thủ đô, còn có năm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới khiến cô lưu lạc đến thành phố này? Tất cả đều như dấu chấm hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-lao-su-o-tren-toi-o-duoi/3598096/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.