Một tuần có sáu ngày học, một ngày học lại có ba buổi, sáng trưa chiều tối, Khúc Tri Tịch dường như không bỏ buổi nào. Có đôi lúc Dương Diên Vĩ khuyên nàng nghỉ ngơi tiết chế sức lực, nhưng nghĩ đến việc không được gặp cô, nàng lại kiên quyết từ chối.
Chút thời gian còn sót lại vào cuối ngày của cô hầu như đều dành cho Khúc Tri Tịch cả rồi, kể cả như vậy cô cũng không hề cảm thấy mỏi mệt. Bởi vì bên cạnh bạn nhỏ rất thoải mái. Gắn bó với nàng một khoảng thời gian, càng tiếp xúc càng thấy, trong lòng nàng hình như có quá nhiều nỗi lo. Hoàn toàn không phù hợp với dáng vẻ nên có của một đứa trẻ mười bảy tuổi.
Khúc Tri Tịch đã âm thầm trưởng thành, trưởng thành trong sự hiểu chuyện đáng thương của chính mình.
Buổi sáng thời tiết khá tốt, lẽ ra phải bắt đầu bằng một ngày tràn đầy năng lượng, nhưng Khúc Tri Tịch lại đến trường trong dáng vẻ mệt mỏi. Sáng nay lúc vừa tỉnh dậy cả người nàng liền vô cùng uể oải, cảm thấy không có vấn đề nên Khúc Tri Tịch vẫn quyết định đến lớp. Hạ Vi Vi nhìn nàng đến lo lắng, vừa chạm vào mặt nàng, hai mày liền không khỏi nhíu lại.
“Tri Tịch, mặt cậu rất nóng. Có phải cậu bị bệnh rồi không? Sao lại không ở nhà nghỉ ngơi?”
Khúc Tri Tịch cố nén tiếng thở dài, thều thào trong bất lực.
“Tớ không có phụ huynh để đến trường xin phép. Cậu biết đấy, ba mẹ tớ không có lúc nào ở nhà cả. Vả lại, tớ cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-lao-su-o-tren-toi-o-duoi/3598094/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.