Lúc Khúc Tri Tịch lờ mờ tỉnh giấc, mơ hồ cảm nhận được bản thân đang được ai đó cõng ở phía sau. Quanh quẩn ở nơi chóp mũi thoáng qua một mùi hương vô cùng ngọt dịu, hai mày đang nhăn lại cũng vô thức giãn ra. Khúc Tri Tịch biết đây là mùi hương của Dương Diên Vĩ vậy nên liền cúi đầu cạ vào cổ của cô.
Khoan đã, Dương Diên Vĩ sao? Hành động tự phát không thể kiểm soát được vừa rồi có phải đã khiến cô nhận ra gì không? Khúc Tri Tịch đột ngột mở mắt, lúc tỉnh táo hơn một chút đã nhìn thấy mình đang nằm trong phòng. Không khí xung quanh dịu mát lạ thường, ánh đèn vàng nhạt gợi cảm giác ấm áp, làm dịu đi đôi mắt có phần cay rát của nàng.
Dương Diên Vĩ tắm rửa thay quần áo, khi trở ra liền nhìn thấy Khúc Tri Tịch đang đứng bên cửa kính, lặng lẽ nhìn mưa rơi. Thời tiết lại biến chuyển nữa rồi, vốn dĩ vừa nãy vẫn còn rất tốt, vậy mà trong chốc lát đã chuyển mưa.
“Không ngủ tiếp sao?” Dương Diên Vĩ ngồi trên giường ngủ, ánh mắt nhìn Khúc Tri Tịch có phần dịu dàng.
Khúc Tri Tịch nghiêng người, khóe môi lộ ra nụ cười khó xử.
“Thật ngại quá, là do em vô ý, làm phiền cô rồi.”
Dương Diên Vĩ cười nhạt một cái, rõ ràng tâm ý đã thể hiện rất rõ là không muốn về nhà, nếu cô thật sự đưa nàng về nơi đó, không biết suy nghĩ của nàng có gì đổi khác. Nhưng đứa trẻ này thật sự không nên ở một mình trong căn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-lao-su-o-tren-toi-o-duoi/3598084/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.