Cứ ngỡ buổi học đầu tiên sẽ trôi qua trong êm ái, nhưng càng không ngờ là Khúc Tri Tịch vì sự xuất hiện của Dương Diên Vĩ mà đứng ngồi không yên. Buổi học kéo dài suốt hơn một tiếng, trong khoảng thời gian đó, đầu óc Khúc Tri Tịch hoàn toàn trống rỗng.
Khi cuốn sách của Dương Diên Vĩ khép lại cũng là lúc buổi học kết thúc. Khúc Tri Tịch mang theo cái đầu nửa tỉnh nửa mê, lững thững rời khỏi lớp học. Hai cậu bạn ngồi phía sau nàng, chân như có gắn tên lửa, thoắt cái đã không thấy đâu.
Dương Diên Vĩ đi ở phía trước, dáng đi yêu kiều, lay động lòng người. Khúc Tri Tịch thong thả ở phía sau, nhìn đến thất thố, thi thoảng lại thẹn thùng cúi mặt.
Màn hình điện thoại hiển thị bảy giờ hơn, mà bụng Khúc Tri Tịch lúc này vừa đói vừa cồn cào khó chịu. Có đôi lúc Khúc Tri Tịch thật sự ngưỡng mộ những bạn học khác, bởi vì bất cứ lúc nào khi họ trở về, ba mẹ đều luôn đợi sẵn với một bàn cơm nóng hổi.
Khúc Tri Tịch hướng ánh mắt nặng trịch về phía bầu trời, bước chân lơ đễnh dừng trước cổng trường không bước tiếp, rõ ràng là có rất nhiều tâm sự khó nói. Nhưng có một điều mà nàng rất chắc chắn ở hiện tại đó chính là, nàng không có tâm trạng trở về nhà.
Dương Diên Vĩ dừng lại bên cạnh, thấy Khúc Tri Tịch thơ thẩn như con cừu nhỏ lạc giữa sa mạc mới nâng tay búng nhẹ một cái vào trán nàng.
“Nghĩ gì vậy? Không trở về nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-lao-su-o-tren-toi-o-duoi/3598083/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.