Nghe xong Hồng Phi kể rõ tình hình cũng như phân tích kỹ càng cẩn thận, Cao Cường nhận thấy có rất nhiều lý do để không nên đi tìm gặp lại sáu người bọn họ.
Nói chung khi trước hắn suy nghĩ ngây thơ đến ngờ nghệch.
Để rồi không nhận ra hành trình của chính mình là hơi quá sức đối với bọn họ.
Aizz, thôi quên đi. Chỉ cần biết rằng mấy người hiện đang sống vui vẻ hạnh phúc thế là được rồi.
Cao Cường lần nữa phất phất tay, mười phần qua cầu rút ván nói:
“Hiện giờ tâm trạng của ta đang rất không tốt, đã kể hết chuyện rồi thì ngươi mau rời khỏi đi thôi”
“Ngừng xua đuổi được rồi đấy” – Hồng Phi ngồi im tại chỗ bĩu môi:
“Có hoa tiêu dẫn đường không thuận tiện hơn là ngươi cứ lãng phí thời gian mò mẫm à? Chưa kể tới một Địa Cấp Trận Sư như ta có thể giúp bận bịu được ối việc”
Không phải là Hoàng hay Huyền, mà là Địa Cấp Trận Sư? Chém gió hơi bị quá trớn rồi đây này.
Chức nghiệp nào cũng vậy, đều được phân cấp theo thứ tự Hoàng Huyền Địa Thiên Thánh..
Mỗi một cấp chia nhỏ gồm tam phẩm, có nghĩa Hồng Phi ít nhất là thất phẩm Trận Sư?
Trận pháp là môn ảo diệu đừng hỏi, mặt trông ngu thế này học nổi không?
Mà sư phụ là bát phẩm Luyện Khí Sư, nếu tính theo vai vế chức nghiệp thì Hồng Phi đã đủ tuổi ngồi chung mâm lão nhân gia, cái này con mẹ nó quá khó tin.
Thừa hiểu hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-gian-phan-quan/3244246/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.