Lửa lớn cháy suốt cả một đêm, có tảng đã bị thiêu đỏ rực, Vân Diệp và Tôn Tư Mạc uống rượu với nhau đằng xa, tướng quân mắt trắng cũng bị Vân Diệp gọi tới uống một chén.
- Vân hầu, chuyện của chúng ta xong rồi à?
Tướng quân mất trắng buồn chán thời gian yên bình vừa qua, không có chém giết, không có âm mưu quỷ kế, vì sao bệ hạ điều mình từ biên quân về, phải biết rằng chuyện ở biên quân phức tạp hơn địa phương nhiều lắm.
- Quý tính tướng quân là?
- Mạt tướng họ Viên tên Khải, tự là Trung Đạo, vì sao hôm nay hầu gia mới hỏi tới tên mạt tướng?
- Trước kia ta không hỏi là để khi giết ngươi khỏi có gánh nặng tâm lý, cảm giác giết một người xa lạ và người quen biết là hai khái niệm khác nhau, hiện giờ không cần giết ngươi nữa, đương nhiên phải hỏi danh tính.
- Nếu như có sự cố, hầu gia giết mạt tướng thật sao?
- Đương nhiên sẽ giết, nếu vì ngươi mà thất bại, ngươi sẽ bị bệ hạ tru di cửu tộc, không phải đùa.
Viên Khải mặt trắng bệch, từ nghĩ khí của Vân Diệp nghe ra được là y không hề đùa, tức thì mồ hôi lạnh đẫm lưng, nhớ lại giọng nói nghiêm trọng của bệ hạ trước lúc đi, chuyến này ngàn vạn lần không thể có sai sót, nếu không mang đầu tới gặp.
Rốt cuộc bọn họ làm gì? Vì sao Tôn Tư Mạc trần truồng từ trong sơn động đi ra, vì sao phải dùng lửa thiêu hủy mọi dấu vết, vì sao trong lỗ thông gió lại có tiếng đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827763/chuong-513.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.