Cơn gió mùa hạ thổi qua phòng học mang theo hơi mát làm tung bay rèm cửa, sách vở lật tung. Dương Chiêu cầm bút chọc chọc tờ giấy nháp chằng chịt công thức toán, nhàm chán bĩu môi. Phía trên bục giảng là tiếng nói vang vọng của thầy giáo, xung quanh là các bạn học đang xúc động lắng nghe.
"Chúc các em luôn vững bước trên con đường mình chọn. Hẹn gặp lại."
Qua ngày hôm nay, mỗi người đều đã bước sang một con đường riêng, bọn họ vẫn là những người bạn học thân thiết nhưng đã không còn là thiếu niên năm ấy hào sảng nhiệt huyết. Không gì có thể đảm bảo con người sẽ không thay đổi.
Dương Chiêu ngẩng đầu nhìn thầy giáo. Anh không cảm thấy gì cả, giống như người máy không có trái tim.
Sau câu nói của thầy giáo, mọi người đều chạy lên ôm lấy thầy, Dương Chiêu cũng đứng dậy, ở giữa đám người ôm nhau thắm thiết, anh chỉ đơn giản đứng ở cạnh.
Bọn họ hàn huyên một lúc lâu, hơn bốn giờ chiều mới tan trường.
Dương Chiêu là người ở lại sau cùng. Anh lặng lẽ đi qua từng dãy hành lang, sải bước qua sân sau trường. Nơi này chứa nhiều kỉ niệm như vậy, một lần duy nhất hồi tưởng lại nó. Càng đi, càng trông thấy những kí ức sâu thẳm, trái tim anh càng thêm nặng nề.
Dương Chiêu dừng bước ở phòng học khối mười, anh mở cửa đi vào, nhìn đến chỗ mình từng ngồi học hơn một năm trời.
Dưới cơn gió thoang thoảng, Dương Chiêu dựa người vào ghế, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chieu/2714268/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.