Một mùa xuân nữa lại đến, tiết trời ấm áp khiến con người ta thoải mái hít thở, hòa mình vào thiên nhiễn, cảm nhận ánh nắng nhè nhẹ của mặt trời.
Dương Chiêu tùy ý quấn chiếc khăn sậm màu lên cổ, mở cửa phòng trọ bước ra ngoài. Tuy đã đến xuân, nhưng trời vẫn còn se lạnh, Dương Chiêu từng bước vững vàng đi xuống tầng một, mệt mỏi ngáp ngủ một cái. Đêm qua anh phải thức khuya chỉ để nghe Lạc Giao Đình than vãn về việc khoa thiết kế tổ chức tiệc gặp mặt đã ép cậu ta một bầu rượu khổng lồ. Dương Chiêu phải đích thân chạy đến vác xác Lạc Giao Đình về nhà trọ của mình, sau đó dở khóc dở cười nghe tên sâu rượu này nói hươu nói vượn.
Hiện giờ Lạc Giao Đình vẫn còn ngủ trong phòng, vì sáng nay anh có tiết nên chỉ đành để lại giấy nhắn nhắc nhở Lạc Giao Đình lấy đồ ăn từ trong tủ lạnh hâm nóng. Mà chắc đến trưa anh về có khi cậu ta còn chưa ngủ dậy mất.
Đại học Dương Chiêu thi vào là một trường hạng nhất ở thành phố, cách căn nhà kia hơn bốn trăm cây số, đây là năm đầu tiên anh sống xa nhà, một mình chốn thành thị. Thật ra cũng không tính là cô đơn một mình, bởi Lạc Giao Đình một tuần có bảy ngày thì sáu ngày cậu ta đến ăn chực ở chực.
Có thêm một Lạc Giao Đình cũng vui nhà vui cửa.
Dương Chiêu đến lớp khá sớm, phòng học chỉ lác đác vài người yên tĩnh làm việc mình, không ai làm phiền ai. Dương Chiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chieu/2714266/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.