Ngày 24, tháng 12, mùa đông, trời rét đậm.
Ngoài đường phố giăng đầy dây đèn sáng trưng đủ màu sắc, cây cối bên đường được trang trí rực rỡ, nơi nơi đều rộn ràng không khí vui tươi đón giáng sinh.
Trường học của Dương Chiêu cách đây không lâu mới sắm một cây thông cao lớn đặt ở giữa sân trường, nổi bật vô cùng. Mỗi ngày khi đến trường hay tan học đều có học sinh tụ tập chụp ảnh.
Dương Chiêu ở lại lớp muộn, anh cùng các bạn học cắt dán, treo dây quả châu và vô vàn thứ khác. Dù sao đây cũng là năm cuối bọn họ được đón giáng sinh cùng nhau, đương nhiên phải đầu tư trang hoàng lớp học.
Dưới gốc cây thông sáng rực giữa sân trường, Dương Chiêu không khó để nhìn ra Vu Khiêm đang vẫy tay với mình. Anh đứng ở tầng ba hét lên với hắn:
"Chờ anh!"
Trong không khí rét buốt của mùa đông, Dương Chiêu ngồi sau chiếc xe đạp thể thao của Vu Khiêm, hai tay đút trong túi áo của hắn, cả người bị che khuất ở phía sau, khúc khích cười.
Gần bảy giờ tối, Dương Chiêu mới về đến nhà.
"Chiêu Chiêu, hẹn gặp lai."
Vu Khiêm khó khăn nói ra những lời này, hắn đứng ở dưới lòng đường, đợi anh vào nhà mới lặng lẽ quay về.
Ánh đèn vàng ấm áp chiếu trên người, mẹ Dương quan tâm hỏi han anh, bữa cơm gia đình sum họp vẫn rất nhộn nhịp, Dương Tú chẳng nói được câu nào. Cô không nhìn thấy gì cả, cô dần quen thuộc với bóng tối, tính cách cũng chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chieu/2714270/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.