Thiệu Bố chưa bao giờ thất thố đến thế, đến tận khi Tố Mộc Phổ Nhật bước vào nhà, bà ấy vẫn còn trong cơn hoảng loạn.
Sau khi nhận điện thoại, Tố Mộc Phổ Nhật và Tống Chiêu lập tức trở về nhà gỗ lái xe, đồng thời thông báo cho Hồ Hòa Lỗ quay lại trông nom. Tim Tống Chiêu đập rất nhanh, cô nghe thấy Cáp Nhĩ Ba Lạp đang bay lượn trên không trung nhà gỗ, phát ra những tiếng kêu khác thường.
Không sao đâu, sẽ không sao đâu, mặc dù các lều bạt cách nhau khá xa, nhưng khu vực đó lại tách biệt với rừng núi, hiếm khi có người lạ lui tới, càng không có thú dữ...
Nhìn hai bên sườn núi tuyết lùi nhanh về phía sau, bên tai Tống Chiêu vẫn văng vẳng giọng Thiệu Bố, cô nắm lấy bàn tay Tố Mộc Phổ Nhật đang đặt trên cần số, rất nhanh Tô Mộc Phổ Nhật đã nắm ngược lại tay cô. Xe đã chạy hết tốc độ, ngay cả khi Cáp Nhật Tra Cái qua đời năm ấy, Thiệu Bố cũng chưa từng gọi về với giọng điệu như vậy...
Vừa dừng xe ổn định, Tố Mộc Phổ Nhật đã vội vã xuống xe chạy vào cửa, Tống Chiêu chậm hơn vài bước, cô chú ý thấy trong sân có thêm mấy vệt bánh xe. Tim cô chùng xuống, một nơi hẻo lánh như thế này, vậy mà lại có người lạ từng ghé qua.
Giọng Tố Mộc Phổ Nhật từ trong lều bạt vọng ra, nhưng không nghe thấy Thiệu Bố trả lời, Tống Chiêu vội vàng đi vào, bị sự bừa bộn trong nhà làm cho giật mình. Bàn, tủ đều bị lật đổ, tro than trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-ngon-nui-cao/5052500/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.