Sáng hôm sau họ xuất phát, sau hơn một giờ lái xe, Tống Chiêu nhìn thấy một rừng thông, ẩn trong rừng dưới sườn đồi có vài căn nhà gỗ, được rào chắn xung quanh một khu đất rộng lớn.
Tố Mộc Phổ Nhật cứ bí mật suốt đường đi, sau khi xuống xe, anh như làm trò ảo thuật, lấy ra một chiếc còi ngắn. Anh ngẩng đầu thổi, tiếng còi cao vút, từng hồi một, cho đến khi có tiếng đáp lại cao vút từ trong rừng vọng ra.
Khoảnh khắc đó giống như một đám mây đen đang kéo đến, Tống Chiêu ngước nhìn, thì ra là một con ưng lớn màu đen xám đang lao thẳng xuống phía họ. Ưng sải cánh mở rộng gần hai mét, Tống Chiêu sợ hãi lùi lại phía sau, nhưng nó lại vững vàng đậu trên cánh tay dưới của Tố Mộc Phổ Nhật.
“Đừng sợ, đây là Cáp Nhĩ Ba Lạp!” Tố Mộc Phổ Nhật cười nói. Lâu ngày không gặp, anh thân mật vuốt ve lông chim ưng.
Tống Chiêu lấy hết can đảm, đưa ngón trỏ ra định chạm vào nó. Con ưng khẽ động đậy đầu, ánh mắt sắc như tia lạnh chiếu tới. Tống Chiêu vội vàng rụt tay lại, kinh ngạc thốt lên: “Đây là ưng của anh sao... Cáp cái gì cơ?”
“Cáp Nhĩ Ba Lạp, có nghĩa là hổ đen, lão hổ đen.”
“Một con ưng mà! Đặt tên là Hổ, nó có thích không chứ.”
“Chắc là được đó”, Tố Mộc Phổ Nhật nói như thể anh đã hỏi ý kiến nó vậy, “Nó đâu có bảo là không được gọi.”
Anh một tay giữ Cáp Nhĩ Ba Lạp, một tay nắm lấy Tống Chiêu đi về phía nhà gỗ. Ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-ngon-nui-cao/5052499/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.