Tống Chiêu chậm rãi dừng lại, sự thẳng thắn quá mức khiến cô theo bản năng cảm thấy bất an, nhưng nhìn thấy ánh mắt bao dung và đau đớn của Tố Mộc Phổ Nhật, cô vẫn nói ra hết không chút giữ lại:
“Thời điểm ở Hồng Kông em rất tự do. Mọi người đều tệ như nhau, chưa từng có ai ghét bỏ em cả. Đúng thế, em ra tay tàn nhẫn, em hiếu chiến, nhưng thì sao chứ? Càng nhiều người ngã xuống dưới hồng côn của em, họ càng sợ em. So với mẹ em, bố em, bà ngoại em, những người đó mới là những kẻ thực sự c.h.ế.t vì em, nhưng không một ai dám đến trước mặt em mà nói em là điềm gỡ cả. Ở cùng bọn họ, em chưa bao giờ, chưa bao giờ tự ti.”
“Nhưng khi trở về thảo nguyên thì khác rồi, ở đây ngay cả trái tim của ngựa còn sạch sẽ hơn em. Xuất thân, học vấn, tất cả mọi thứ trong quá khứ của em, đều khiến em không ngẩng đầu lên được. Mỗi lần đối mặt với Bảo Âm, em đều thấy rất hổ thẹn, vì em căn bản không thể tự thuyết phục mình rằng, anh sẽ từ bỏ người tốt hơn và phù hợp hơn, kiên trì yêu một người không ra gì như em.”
Tố Mộc Phổ Nhật nâng mặt cô lên, ánh mắt phức tạp như một chòm sao bị gió thổi làm rối tung. Có quá nhiều điều muốn nói, nhưng nói gì cũng đều bất lực như vậy, anh cúi xuống, khẽ hôn cô.
Giống như nụ hôn trên dòng sông băng mười lăm năm trước, không có d.ụ.c vọng tràn lan, chỉ như đang đối xử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-ngon-nui-cao/5052492/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.