Tống Chiêu bước lên hai bước, đứng cùng Tố Mộc Phổ Nhật dưới ánh nắng mặt trời.
Cô kể về sàn đấu quyền anh chui, về căn phòng tối đã giam cầm cô, không thể trốn thoát, không thể giao tiếp, cô không hiểu những người đó đang lầm bầm nói gì, chỉ khi đến lượt cô lên đài đấu, họ mới thả cô ra khỏi căn phòng đó. Tống Chiêu không hề biết gì về quyền Anh, lên sàn đấu chỉ có thể chịu đòn, nhưng trớ trêu thay, họ lại không cho phép cô gục ngã quá nhanh.
“Lúc đó, em luôn nghĩ đến anh.”
Mỗi lần bị đ.á.n.h đập tả tơi gục xuống sàn đài, cô đều không kìm được nhìn về phía cửa.
Liệu sự nhớ nhung tột độ có thể khiến hai tâm hồn thông cảm với nhau, để Tố Mộc Phổ Nhật cảm nhận được nỗi đau của cô? Hoặc có lẽ anh sẽ phát hiện ra đã rất lâu rồi cô không gửi thư cho anh, và bắt đầu tìm kiếm tung tích của cô. Giống như ngày xưa ở nhà tuyết, bên bờ sông băng, anh luôn tìm thấy cô, đưa cô đi.
Nhưng tất cả chỉ dừng lại ở sự ảo tưởng.
Sau nhiều lần lặp lại, cô đã hiểu ra, mọi thứ xảy ra trong sàn đấu quyền Anh chui đó, căn bản là những trận đòn mang tính chất hành hạ, Tống Chiêu và vài cô gái khác bị lừa vào đây đều không nơi nương tựa, mỏng manh và xinh đẹp, còn những người đàn ông mặc vest chỉnh tề ngồi dưới khán đài, điều họ muốn thưởng thức, muốn cuồng hoan, chính là cảnh những người như bọn cô bị đ.á.n.h đập.
Cô không dám bộc lộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-ngon-nui-cao/5052491/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.