Bảo Âm làm sao biết được trong nhà có hộp tro cốt?
Nhân lúc hôm nay mọi người đều ra trang trại ngựa, cô ta tuyệt đối không phải bộc phát nhất thời, thậm chí còn nâng cây nạng lên, để lại dấu vết, công khai tuyên bố mình đã từng đến.
Cô ta đang muốn cái gì?
Tống Chiêu siết chặt hộp tro cốt, góc nhọn lún sâu vào lòng bàn tay cô, cô đã nhẫn nhịn Bảo Âm hết lần này đến lần khác, thông cảm vì cô ta mất chị gái, thông cảm vì cô ta còn trẻ tuổi, thông cảm vì cô ta dành trọn tình yêu mù quáng cho Tố Mộc Phổ Nhật, nhưng cô ta lại dám động đến Trần Nghĩa!
Cô muốn chặt đứt tay cô ta.
Tống Chiêu quay người bước nhanh ra ngoài, bị Tố Mộc Phổ Nhật giữ lại, điện thoại của Bảo Âm không ai bắt máy, anh chống nạng đứng dậy nói: “Anh đi tìm cô ấy.”
“Anh bị thương chưa khỏi, không thể đi.” Tống Chiêu trả lời vẫn giữ được bình tĩnh, nhưng đôi mắt đỏ hoe, cô lấy con d.a.o trong túi ra, đặt vào tay Tố Mộc Phổ Nhật, nói từng chữ một: “Em đảm bảo, em sẽ không g.i.ế.c cô ta.”
Tống Chiêu ba bước thành hai bước ra khỏi cửa, chớp mắt đã lao đến cổng sân. Tố Mộc Phổ Nhật cầm nạng cuối cùng vẫn không đuổi kịp, anh chụm ngón tay huýt sáo gọi ngựa, Hắc Phong nghe tiếng chạy tới, Tống Chiêu dừng lại, quay đầu nhìn anh một cái, rồi không chút do dự nhảy lên lưng ngựa.
Một người một ngựa biến mất trong bóng cây xanh, ra khỏi thôn chỉ có một con đường chính,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-ngon-nui-cao/5052493/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.