Những ngày tiếp theo, chỉ có một việc lớn là dưỡng thương. Tố Mộc Phổ Nhật không thể xuống đất, mọi việc đều cần Tống Chiêu giúp đỡ. TV dù không xem cũng thường xuyên mở, sách trong nhà cũng đã lật qua một lượt, nhưng mỗi ngày vẫn rất nhàm chán. Tố Mộc Phổ Nhật càng hiểu sâu sắc hơn, sự ổn định mà anh từng nghĩ là đã dành cho Tống Chiêu trước đây, thực ra không phải là một cuộc sống tốt.
Nhàm chán thì nhàm chán thật, nhưng mỗi ngày được ở cạnh Tống Chiêu từ sáng đến tối, ít nhất điều này cũng khiến người ta vui vẻ. Hai người im lặng ở nhà, cứ như đã kết hôn được mười năm, chỉ tiếc là có hai việc khó khăn: một là gội đầu, hai là đi vệ sinh.
“Em có thể giúp anh.”
“Anh không cần!” Tố Mộc Phổ Nhật hiếm hoi từ chối cô một cách kiên quyết.
Anh chậm rãi gian nan lê bước xuống đất, dùng cái chân bị trẹo nhẹ để đứng vững, không cho Tống Chiêu giúp đỡ, cũng không cho cô đứng nhìn.
“Vậy em đứng xa một chút thì được chứ? Lỡ anh bị ngã thì sao?”
“Không thể ngã được.” Tố Mộc Phổ Nhật kiên quyết, nhất định bắt Tống Chiêu ra ngoài, Tống Chiêu nhún vai, đành phải đi ra ngoài cửa, nhưng lúc anh hoàn toàn không đề phòng, cô lại dựa vào khung cửa huýt sáo trêu anh.
“Trai đẹp, có muốn em giúp hay không? [Tiếng Quảng Đông]”
Mấy ngày nay trong nhiều tình huống khác nhau cô đều hỏi câu này, Tố Mộc Phổ Nhật đã có thể nghe hiểu được, anh đưa lưng lại nhanh chóng giải quyết, rồi chống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-ngon-nui-cao/5052486/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.