Thật quá mất mặt.
Tống Chiêu tỉnh dậy sớm, gối đầu trên cánh tay Tố Mộc Phổ Nhật, trong đầu cô chỉ có duy nhất ý nghĩ đó.
Làm gì có ai đi chăm sóc người bệnh mà lại tự mình ngủ thiếp đi trước chứ? Cô cẩn thận ngồi dậy, cố gắng không đ.á.n.h thức anh, sau đó bật người xuống đất đi vệ sinh cá nhân, rồi xử lý thức ăn thừa tối qua, bắc nồi nấu lại cháo, luộc thêm hai quả trứng, xong xuôi, cô mới quay lại phòng, gọi anh dậy.
Tố Mộc Phổ Nhật ngủ rất say, khi tỉnh dậy vẫn còn hơi mơ màng, Tống Chiêu kê một chiếc bàn nhỏ trên giường, mang chậu rửa mặt và ống đ.á.n.h răng đến, rồi đỡ anh ngồi dậy vệ sinh cá nhân.
Thuốc giảm đau đã hoàn toàn hết tác dụng, chỉ cần cử động nhẹ một chút cũng thấy đau. Tố Mộc Phổ Nhật chống một tay xuống giường, tay kia vỗ nước lên mặt một cách qua loa, Tống Chiêu không đành lòng, nhúng ướt khăn mặt và giúp anh lau.
Khi người bị thương, liền trở nên cục xúc hơn bình thường, những việc nhỏ nhặt trước kia không đáng kể, giờ đây cũng cần người khác giúp đỡ. Thực ra, việc giúp đỡ nhau những việc nhỏ không cần thiết chính là chân lý của tình yêu, chẳng qua cả hai người họ đều không hiểu điều đó, chỉ cảm thấy bị buộc phải gắn kết hơn, và thấy hơi xấu hổ.
Tố Mộc Phổ Nhật ngửa đầu ra sau, vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn, liền nhìn Tống Chiêu chăm chú bận rộn vì mình, khi chiếc khăn ẩm ấm áp lướt qua dưới cằm và cả cổ anh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-ngon-nui-cao/5052485/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.