Thành giường cao hơn xe lăn một đoạn lớn. Tô Mộc Phổ Nhật một chân bị nứt xương, một chân bị bầm tím, đều không thể dùng sức được nhiều, anh không thể đứng lên, xe lăn cũng không thể nâng cao, Tống Chiêu đỡ anh, không nhấc nổi. Cô đặt tay dưới nách anh, muốn nhấc anh lên, nhưng Tô Mộc Phổ Nhật nặng như pho tượng đá lớn trong công viên, cô loay hoay mãi, hận không thể túm cổ áo kéo thẳng anh lên. Sau khi đ.á.n.h xong một bộ Bát Quái Chưởng tại chỗ, lúc cô đặt tay vào cánh tay anh cố gắng dùng sức lần nữa, Tô Mộc Phổ Nhật đột nhiên kéo một cái, kéo cô ngã vào lòng anh.
“Anh mau buông ra!” Tống Chiêu giật mình, “Không sợ em đè anh bị què thêm à!”
Tô Mộc Phổ Nhật không nói gì, một tay vòng ngang eo cô, tay kia ôm lấy lưng Tống Chiêu, ôm cô như thể vừa tìm lại được thứ đã mất. Tống Chiêu dựa vào vai anh, cảm thấy trái tim như được lấp đầy.
“Tân Thành vui không?”
“Cũng tạm.”
“Đã đi đâu rồi?”
“Anh muốn biết sao?” Tống Chiêu đặt tay lên cổ anh, ngón trỏ vuốt ve lung tung vào chân tóc cứng cáp của anh, “Muốn biết sao không nhắn tin cho em?”
“Sợ em nghĩ anh muốn kiểm soát em.”
Tống Chiêu nghẹn lời, anh thật sự đã nhớ lời cô nói trong lúc giận. Cô lùi ra khỏi lòng anh một chút, cẩn thận chạm vào miếng gạc còn rỉ m.á.u trên đầu anh.
Ngày gặp lại, Tô Mộc Phổ Nhật thấy vết sẹo trên eo cô, hỏi cô còn đau không. Giờ đây đổi lại vị trí, cô mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-ngon-nui-cao/5052484/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.