“Đưa điện thoại cho anh, anh sẽ nói chuyện với ngạch ni.”
Tố Mộc Phổ Nhật đưa tay lấy điện thoại, nhưng Bảo Âm lại tránh đi : “Thím nói muốn Tống Chiêu nghe.”
“Bảo đưa thì đưa cho anh!”
Anh đột nhiên lời lẽ gay gắt, kết hợp với kiểu tóc mới này, khiến Bảo Âm sợ hãi. Trong lòng cô ta hiểu Tố Mộc Phổ Nhật trách mình lắm lời, nhưng lại cảm thấy không phục, ấm ức lại bướng bỉnh nói:
“Thím nói đích danh muốn Tống Chiêu nghe! Chỉ là một cuộc điện thoại thôi, nghe thì có sao!”
Tố Mộc Phổ Nhật dứt khoát không nói thêm lời vô ích nào với cô ta, trực tiếp đẩy xe lăn đến giật lấy, Bảo Âm kháng cự liên tiếp lùi lại, Tống Chiêu kẹp giữa hai người, và cầm lấy điện thoại.
“Chiêu Chiêu, đưa cho anh.”
Tố Mộc Phổ Nhật nhíu mày nhìn cô, trong mắt ẩn chứa rất nhiều lo lắng, cả hai đều hiểu nỗi lo lắng đó là vì điều gì, nếu không phải sự ngăn cản của Thiệu Bố, ngay từ đầu, đã không có mười lăm năm chia cắt của bọn họ.
“Chỉ là một cuộc điện thoại thôi.” Tống Chiêu lặp lại lời của Bảo Âm, cười trấn an anh.
Cô quay người đi ra khỏi phòng, Bảo Âm cũng đi theo ra, Thiệu Bố không nói tiếng phổ thông, cần có người giúp phiên dịch.
Thiệu Bố ở đầu dây bên kia đã chờ rất lâu, Tống Chiêu nhấn nút loa ngoài, nhưng không mở lời trước, sự im lặng quái dị dần biến thành một sự bế tắc, thời gian cuộc gọi tăng lên từng phút từng giây, mặc cho tiếng gió và hơi thở truyền qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-ngon-nui-cao/5052487/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.