“Thế thì cần gì phải giả vờ nhắm bắn? Tưởng tôi sẽ sợ à?” Tống Chiêu quay người đối diện với cô ta, bóng tối ngược sáng khiến sắc mặt cô càng thêm u ám: “Tôi đã nhắc cô rất nhiều lần, muốn ở bên ai thì đi tìm người đó, nhưng cô cứ làm phiền tôi mãi không thôi. Trong lời nói luôn nhắc nhở tôi là người ngoài cuộc, cố tình gây sự hòng hù dọa tôi, bởi vì tôi không đi thì sẽ không bao giờ đến lượt cô, cô nghĩ tôi không hiểu cái tâm địa nhỏ nhen đó sao?”
“Cô làm gì mà vênh váo thế! Tôi thấy cô bị tôi nói trúng tim đen, nên thẹn quá thành giận rồi chứ gì!”
“Tôi thẹn quá thành giận?” Tống Chiêu không muốn nhịn nữa, cô dùng sức nắm chặt cổ tay Bảo Âm, “Lần trước chẳng phải cô kéo tôi đòi đi gặp Tố Mộc Phổ Nhật sao, được, bây giờ tôi đi cùng cô đây. Đến trước mặt anh ấy mà hỏi một chút, tranh giành vì ghen tuông vui lắm sao? Xen vào chuyện của người khác có thử thách lắm không? Ở khu đèn đỏ, tranh giành đàn ông là vì miếng cơm manh áo, còn cô thì vì cái gì? Ngày nào cũng kiêu căng ngẩng cái đầu đáng ghét đó lên, chỉ cần Tố Mộc Phổ Nhật có chút coi trọng cô, thì cô có cần phải bày ra đủ trò đến khiêu khích tôi không?”
“Đó là do anh ấy bị cô lừa! Cô mau buông tôi ra!” Bảo Âm không ngờ cô lại phản ứng dữ dội như vậy, cô ta liều mạng đẩy tay cô ra, trong lúc giằng co, tay áo Tống Chiêu bị lật lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-ngon-nui-cao/5046398/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.