Sau khi trời quang mây tạnh, Tống Chiêu giặt tất cả quần áo cô đã mặc trong khoảng thời gian này. Tố Mộc Phổ Nhật trở về từ trang trại ngựa, từ xa đã nhìn thấy đủ kiểu quần áo được phơi trong sân.
Tống Chiêu không có nhiều quần áo, hầu hết đều màu đen, khi không có đủ đồ để thay, cô sẽ mặc quần áo của Tố Mộc Phổ Nhật, ngoại trừ đồ kẻ sọc và kẻ ca-rô, cô cứ lấy đại cái nào rồi mặc cái đó, luôn che kín mít người mình.
Vết sẹo trên người cô nhiều hơn anh nghĩ, cả tấm lưng cô có rất nhiều vết thương ngang dọc, khác với những vết sẹo do d.a.o ở eo và cánh tay, chúng trông giống như vết tích bị đ.á.n.h đập nhiều lần bằng dùi cui hoặc vật cùn nào đó, do bị chà xát mà thành.
Cô tuyệt đối không nhắc đến nguồn gốc của những vết sẹo đó, Tố Mộc Phổ Nhật cũng không đành lòng gặng hỏi, mỗi lần xong việc, anh đều tự tay giúp Tống Chiêu mặc lại quần áo của mình, như thể dùng một phần cơ thể mình để bao bọc cô, không để những vết sẹo đó lộ ra ngoài không khí.
Giờ đây, những bộ quần áo đó được Tống Chiêu trải ra, giũ phẳng và vắt lên dây phơi.
Tố Mộc Phổ Nhật bước nhanh vào sân.
“Để anh giặt cho.” Anh kéo tay Tống Chiêu ra khỏi nước, dùng vạt áo mình lau khô, “Mấy việc lặt vặt này em không cần làm đâu.”
“Em cũng rảnh rỗi mà.” Tống Chiêu liếc nhìn chỗ bị thấm nước, trực tiếp nắm lấy vạt áo kéo lên, “Cái áo anh đang mặc cũng cởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-ngon-nui-cao/5046399/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.