Tống Chiêu bước thêm một bước về phía trước.
Đám đông khán giả xung quanh vốn che khuất phần lớn cơ thể cô, Tống Chiêu tách bọn họ ra, hoàn toàn phơi mình dưới mũi tên.
Trong ánh mắt hơi kinh ngạc của Bảo Âm, cô ngước cằm nhìn thẳng.
Mỗi bước mỗi xa
Tôi dám đứng ở đây, cô có dám b.ắ.n không?
Bảo Âm cảm thấy bị khiêu khích lớn, lập tức dùng sức kéo căng dây cung, cô ta nhìn chằm chằm Tống Chiêu như săn mồi, bên tai văng vẳng lời Tố Mộc Phổ Nhật nói hai ngày trước:
“Bảo Âm, cả đời này anh chỉ yêu mỗi Tống Chiêu thôi, ngoài cô ấy ra không có khả năng nào khác, em đừng lãng phí thời gian vào anh nữa.”
Nỗi đau lòng và thất vọng lúc đó lại ùa về, tim Bảo Âm đập như trống, mắt cũng bắt đầu đỏ lên. Tất cả là tại người phụ nữ đáng ghét này, tình cảm của chị cô ta mới bị lãng phí bao nhiêu năm, và tình cảm của cô ta mới trở nên vô vọng! Bảo Âm kéo cung càng lúc càng căng, cảm xúc hoàn toàn phá vỡ lý trí, cô ta nghiến răng buông tay thật mạnh! — Mũi tên chệch khỏi mục tiêu ở trung tâm sân đấu, b.ắ.n xuống ngay dưới chân Tống Chiêu.
Tống Chiêu cười lớn không hề che giấu, không thèm để ý đến vẻ cứng đờ và oán hận của Bảo Âm, quay người bỏ đi.
...
Khắp thảo nguyên đang diễn ra các cuộc vui và thi đấu, người bên ngoài không hiểu ngôn ngữ chỉ có thể cưỡi ngựa xem hoa, không thể cảm nhận ý nghĩa to lớn của sự kiện này đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-ngon-nui-cao/5046397/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.