Nhưng bây giờ thì sao? Tố Mộc Phổ Nhật dù sao cũng không phải Trần Nghĩa, và Bảo Âm cũng khác những người phụ nữ đó.
Tống Chiêu bực bội ngồi xổm xuống đất, bứng một cọng rồi lại một cọng cỏ.
“Ê, bạn ơi! Phá hoại à? Làm gì đấy!”
Tố Mộc Phổ Nhật làm vẻ ngạc nhiên, cũng ngồi xổm xuống bên cạnh. Tống Chiêu trừng mắt nhìn anh, ném cỏ đi và nắm lấy tóc anh.
“Ái da da da da —— ”
Tống Chiêu vò tóc anh thành một cái tổ chim, trong lúc nghiến răng nghiến lợi, cô chợt nhớ đến lời A Mạn, “Hay là em cho anh uống t.h.u.ố.c mê đi, xích bằng dây sắt, giấu anh đi! Không cho phép anh ló mặt ra ngoài nữa, chỉ được ở nhà phục vụ một mình em thôi!”
“?”
Tố Mộc Phổ Nhật mặt đầy kinh ngạc.
Anh lại rất mong đợi.
...
Mỗi bước mỗi xa
Biện pháp cuối cùng Tống Chiêu nghĩ ra là giảm thiểu việc gặp Bảo Âm, vừa hay ngày hội Natamu sắp bắt đầu, Bảo Âm dường như cũng bận rộn hơn.
Khi còn học đại học, cô ta đã thiết lập hợp tác cung cấp bài viết lâu dài với một số tờ báo, thừa dịp ngày hội Natamu năm nay, cô ta chuẩn bị quảng bá quê hương mình thật tốt. Mấy lần chạm mặt, cô ta đều cầm bút và sổ chạy khắp nơi, tranh thủ lúc bận rộn liếc Tống Chiêu vài cái, đôi khi Tống Chiêu bị nhìn còn cười lại, suýt làm cô ta tức c.h.ế.t.
Sáng sớm hai ngày sau, sự kiện cuối cùng cũng khai mạc, khăn ha đa màu xanh và cờ kinh luân trên ovoo bay phấp phới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-ngon-nui-cao/5046396/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.